Một tiếng ‘đứng lại’ kia khiến huyết dịch cả người Kỷ Nhiên đông cứng thành băng.
Cho dù không quay đầu lại, cậu cũng nghe ra giọng nói sau lưng là của Dạ Lăng Hàn.
Trong lòng liên tục nhắc nhở mình không thể ở lại, mau rời khỏi đây.
Nhưng làm thế nào cũng không dời bước được, giống như trên mặt đất đột nhiên có hai cánh tay vươn lên, nắm chặt lấy mắt cá chân cậu, khiến cậu không thể nào di chuyển.
Trong lúc đấu tranh, Dạ Lăng Hàn và Cam Nhuệ đã đi tới.
Hai người tay trong tay, rất kiêu ngạo đi đến trước mặt Kỷ Nhiên.
Dạ Lăng Hàn nắm tay Cam Nhuệ, ánh mắt dò xét quét tới quét lui trên người Kỷ Nhiên, nhìn khoảng năm phút mới cười khẩy nói ra: “Người hầu gọi điện thoại cho tôi nói em bệnh rồi, nhưng tôi thấy dáng vẻ này của em không giống bị bệnh lắm. Muốn gặp tôi, không cầm tìm lí do sứt sẹo như vậy. Khép nép cầu xin tôi, có lẽ tôi vui vẻ sẽ trở về thăm em một lát.”
Hoàn toàn là giọng điệu ban ơn, đâm vào khiến cho trái tim Kỷ Nhiên đau nhức dữ dội.
Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã.
“Tôi không muốn gặp anh.” Cuối cùng Kỷ Nhiên cũng tìm lại được giọng nói của mình, sau khi khó khăn nói ra câu này, cất bước chuẩn bị rời đi.
Rời khỏi nơi này, cũng không cần nhìn thấy hai người mà mình không muốn gặp nhất này nữa.
Nhưng mà, Dạ Lăng Hàn không để cậu được như ý.
Nắm chặt lấy cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-lai-muon-phuc-hon/3589182/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.