Dạ Lăng Hàn đang họp, bực bội vỗ bàn một cái: “Các anh có thôi đi không? Diễn kịch đến nghiện rồi hả?”
“Các anh nói với Kỷ Nhiên, sử dụng trò vặt này trước mặt tôi vô dụng!”
“Thật sự bị bệnh? Vậy các anh cũng làm lớn chuyện quá rồi, không phải chỉ bị sốt thôi sao? Có ai chưa từng bị sốt! Tìm bác sĩ làm gì? Để em ấy ráng chịu ở nhà đi, mấy ngày nữa là bệnh sẽ tự khỏi.”
“Không phải mỗi ngày em ấy đều nói mình là Alpha sao, từ trước đến nay tố chất thân thể của Alpha luôn rất tốt, chỉ là bệnh nhẹ mà thôi, cần phải tỏ ra yếu ớt như vậy sao? Cũng không phải Omega yểu điệu cần người khác che chở, bảo em ấy đừng vờ yếu đuối trước mặt tôi.”
Dạ Lăng Hàn vô tình cúp điện thoại, anh cảm thấy đây là trò xiếc Kỷ Nhiên lừa anh trở về.
Muốn anh trở về, vậy thì tự gọi điện thoại xin anh.
Có lẽ, anh vui vẻ sẽ thật sự trở về.
Giở loại mánh khóe vặt vãnh này lừa anh, coi anh là đồ ngu à!
Đáy lòng Dạ Lăng Hàn vẫn luôn bực bội, quả thật đã mấy ngày không trở về biệt thự xem thế nào rồi.
Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Kỷ Nhiên nằm trên giường bảy ngày mới dần dần hồi phục.
Nhưng sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, tình trạng cơ thể cũng không tốt như lúc đầu.
Rõ ràng là một Alpha, vậy mà còn yếu đuối hơn cả Omega.
Mấy ngày nay, Kỷ Nhiên cũng đại khái biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-lai-muon-phuc-hon/3589181/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.