Anh đang sợ cái gì? Sợ cái gì chứ?
Dựa vào thân phận quý thiếu thế gia của anh, biết bao nhiêu Omega ưu tú nhào vào người anh.
Anh chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, không chỉ là Omega, mà Alpha cũng sẽ không cần tôn nghiêm bò lên giường của anh.
Ngoan ngoãn, đáng yêu, xinh đẹp… muốn gì có nấy, cần gì phải lãng phí thời gian trên người Kỷ Nhiên không biết điều này?
Dạ Lăng Hàn trưng ra dáng vẻ kiêu ngạo, bàn tay lại càng nắm chặt lấy cổ tay Kỷ Nhiên, anh nắm vô cùng chặt, dáng vẻ căng thẳng giống như sợ mình vừa buông tay, Kỷ Nhiên sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình vậy.
“Buông tay!” Cổ tay Kỷ Nhiên truyền đến đau nhức dữ dội, cậu giãy giụa mấy lần, muốn đẩy người đàn ông bên cạnh ra.
Dạ Lăng Hàn đột nhiên tăng thêm sức mạnh, kéo cậu đến rừng cây ngân hạnh cách đó không xa.
“Dạ Lăng Hàn, buông tay!”
Kỷ Nhiên bệnh nặng mới khỏi, cơ thể vẫn rất yếu ớt, căn bản không phải đối thủ của Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn đẩy cậu vào một gốc cây ngân hạnh, áp sát người tới…
L*иg ngực nóng rực mà rộng lớn của người đàn ông áp vào lưng cậu, cách một lớp áo, Kỷ Nhiên vẫn có thể cảm nhận được khí tức nóng hổi trên người anh, toàn thân không nhịn được run rẩy.
Cơ thể này thật sự quá nhạy cảm với sự đυ.ng chạm của Dạ Lăng Hàn.
Đối phương dễ dàng có thể khıêυ khí©h cho toàn thân cậu mềm nhũn.
Ửng hồng lan từ khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-lai-muon-phuc-hon/3589184/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.