Nhưng nhìn thấy Giang Du Bạch và Như Lan ở bên nhau, tôi cười không nổi.
Bọn họ cũng đang dựng lều.
Tuy Như Lan vừa cao vừa gầy nhưng sức lực lại chẳng khác gì con kiến, lấy một cây cột thôi đều có cảm giác quá sức.
Giang Du Bạch đứng một bên chau mày, giống hệt gà mái già đang che chở cho gà con vậy:
“Cậu đừng động, cái này nặng lắm.”
“Chân tay cậu yếu ớt vậy thì đừng dọn, để đấy cho tôi đi.”
“Tôi xin cậu đấy, cứ ngồi ở một bên nghỉ ngơi đi được không, mấy chuyện còn lại cứ để tôi làm cho.”
Lúc Giang Du Bạch nói chuyện với tôi, chưa hao giờ thèm che giấu, giống như người một nhà vậy.
Có đôi khi tức giận còn lớn giọng quát tháo.
Nhưng đối mặt với Như Lan lại thật cẩn thận, nhỏ giọng như thể hơi lớn tiếng một chút sẽ làm cô ta sợ vậy.
Tôi cúi đầu cười khổ một chút.
Đúng là đãi ngộ khác nhau một trời một vực mà.
Nếu nói dạo gần đây Giang Du Bạch nổi cơn thần kinh gì, thì chuyện anh suốt ngày nhìn chằm chằm tôi cũng chỉ vì một nguyên nhân.
Anh coi tôi là em gái, mà nhìn em gái sắp sửa bị “con heo” khác dụ đi, anh làm anh trai nhất định sẽ không vui vẻ gì.
Lá thư mà Như Lan nhờ tôi giúp, lúc về tôi sẽ đưa cho anh.
Buổi tối ăn xong bữa cơm đơn giản, tôi cùng Như Lan đi vào lều ngủ, đang ngủ ngon thì lại bị cô ta lay tỉnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-co-chut-ky-la/2678487/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.