Nhưng nhìn thấy Giang Du Bạch và Như Lan ở bên nhau, tôi cười không nổi.
Bọn họ cũng đang dựng lều.
Tuy Như Lan vừa cao vừa gầy nhưng sức lực lại chẳng khác gì con kiến, lấy một cây cột thôi đều có cảm giác quá sức.
Giang Du Bạch đứng một bên chau mày, giống hệt gà mái già đang che chở cho gà con vậy:
“Cậu đừng động, cái này nặng lắm.”
“Chân tay cậu yếu ớt vậy thì đừng dọn, để đấy cho tôi đi.”
“Tôi xin cậu đấy, cứ ngồi ở một bên nghỉ ngơi đi được không, mấy chuyện còn lại cứ để tôi làm cho.”
Lúc Giang Du Bạch nói chuyện với tôi, chưa hao giờ thèm che giấu, giống như người một nhà vậy.
Có đôi khi tức giận còn lớn giọng quát tháo.
Nhưng đối mặt với Như Lan lại thật cẩn thận, nhỏ giọng như thể hơi lớn tiếng một chút sẽ làm cô ta sợ vậy.
Tôi cúi đầu cười khổ một chút.
Đúng là đãi ngộ khác nhau một trời một vực mà.
Nếu nói dạo gần đây Giang Du Bạch nổi cơn thần kinh gì, thì chuyện anh suốt ngày nhìn chằm chằm tôi cũng chỉ vì một nguyên nhân.
Anh coi tôi là em gái, mà nhìn em gái sắp sửa bị “con heo” khác dụ đi, anh làm anh trai nhất định sẽ không vui vẻ gì.
Lá thư mà Như Lan nhờ tôi giúp, lúc về tôi sẽ đưa cho anh.
Buổi tối ăn xong bữa cơm đơn giản, tôi cùng Như Lan đi vào lều ngủ, đang ngủ ngon thì lại bị cô ta lay tỉnh.
Vẻ mặt cô ta ngượng ngùng: “Ôn Niệm, mình muốn đi WC, cậu đi với mình được không?”
Tôi xoa xoa mắt, cố ép bản thân tỉnh táo: “Ừ đi.”
Đêm khuya trên núi vắng vẻ vô cùng, gió lạnh đánh úp lại tạo ra âm thanh ma mị.
Tôi quấn chặt áo, cầm đen pin, nhìn Như Lan đang tìm “WC lâm thời”.
Tôi ở bên cạnh đã lạnh tới nỗi dậm chân.
Còn không phải là đi WC thôi sao, đêm hôm khuya khoắt cũng chẳng có ma nào, rốt cuộc cô ta còn ngại ngùng xoắn xuýt cái gì?
Đột nhiên cô ta “Á” một tiếng rồi chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tôi hoảng sợ, vội vàng chạy lên gọi: “Như Lan, cậu ở đâu rồi? Như Lan?”
Như Lan túm lấy một nhánh cây: “Mình ở chỗ này.”
Tình tiết cẩu huyết trong phim điện ảnh cứ như vậy xảy ra, tôi không quay lại gọi hai nam sinh mà đầu óc lại nóng lên, duỗi tay kéo cô ta, kết quả rõ ràng…
Chúng tôi cùng nhau lăn xuống triền núi.
Lúc lăn xuống tôi còn nghĩ, tin tức ngày mai có phải sẽ đăng là: “Hai nữ sinh nửa đêm mò lên núi, kết quả bỏ mạng tại đây.”
Nhưng tôi và Như Lan vẫn rất may mắn.
Lăn được một nửa thì kẹt ở giữa hai cái cây to.
Như Lan đã sớm sợ hãi, khóc như hoa lê dính hạt mưa, hình tượng nữ thần cũng bay sạch.
Tôi vừa an ủi cô ta vừa nghĩ cách báo tin cho Giang Du Bạch.
Cũng may hai người kia rất nhanh đã phát hiện chúng tôi không ở trong lều, sau đó kịp thời cứu lên.
Chân tôi vừa đặt lên mặt đất, còn chưa kịp hồi phục tinh thần sau cơn hoảng loạng, Giang Du Bạch đã mắng ập vào đầu tôi:
“Ôn Niệm, cậu là thiểu năng trí tuệ hả? Đêm hôm không nói một tiếng mang Như Lan đi ra ngoài đi WC, tối lửa tắt đèn, cũng may hai người mạng lớn, nếu không…”
Anh bùm bùm mắng một trận, tôi lại chỉ nghe rõ một câu.
Sao lại đưa Như Lan ra ngoài đi WC.
Vừa rồi anh căng thẳng tới nỗi mặt mũi trắng bệch, tay kéo tôi lên còn run rẩy, hẳn là rất tức giận.
Giận tôi vì đã khiến Như Lan gặp nguy hiểm.
Tôi cúi đầu không nói chuyện, trái tim như bị một bàn tay to bóp chặt, đau đến nỗi tôi không thở được.
Như Lan ở một bên nói đỡ cho tôi: “Giang Du Bạch, cậu đừng trách Ôn Niệm, là mình bảo cậu ấy đi WC chung.”
Giang Du Bạch không để ý tới Như Lan, ném xuống một câu: “Cậu tỉnh táo lại cho tôi.” Rồi quay người đi thẳng.
Như Lan đuổi theo.
Thẩm Tu đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của tôi: “Không sao, cậu đừng sợ, Giang Du Bạch cũng là lo lắng quá thôi.”
Tôi ngẩng đầu, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
Thẩm Tu do dự một chút, duỗi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, cẩn thận vỗ về sau lưng.
Tôi biết cậu ấy chỉ muốn an ủi mình.
Sinh mạng gặp nguy hiểm, nếu là người thường thì đã sớm ngất đi vì sợ, mà tôi vẫn còn cố gắng gượng.
Thẩm Tu vẫn luôn rất thận trọng, lúc Giang Du Bạch mắng tôi, cậu vẫn luôn ở bên cạnh khuyên bảo.
Chỉ là không ngăn lại.
Giang Du Bạch khi tức giận giống như một con sư tử đang bạo nộ, thấy ai là phải cắn người đó.
Nhưng tôi còn chưa tiếp thu được sự đụng chạm của người khác ngoài Giang Du Bạch, nên nhẹ nhàng đẩy cậu ra, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, cậu yên tâm đi.”
Cảnh bình minh tuyệt đẹp tôi không nhìn thấy.
Trên đường trở về, mọi người đều im lặng, không ai nói lời nào.
Về tới nơi, Giang Du Bạch lạnh giọng nói: “Đi bệnh viện.”
Tôi mở miệng: “Tôi không sao nên không cần đi.”
Giang Du Bạch nhìn về phía tôi.
Cặp mắt che kín tơ máu giống như một con sói hoang, hung hăng nhìn chằm chằm tôi vài giây thì cả giận nói: “Không đi thì thôi, Như Lan, chúng ta đi.” Giọng nói lớn đến nỗi suýt chút nữa vỡ luôn cả kính pha lê.
7.
Cổ họng tôi chua xót, khoé mắt cay cay.
Nếu không phải tôi cắn môi thì sẽ thật sự rơi nước mắt ở chỗ này.
Như vậy…quá mất mặt.
Một dáng người che trước mặt tôi, giọng nói của Thẩm Tu vang lên: “Nếu không cậu đưa Như Lan đến bệnh viện trước đi, còn Ôn Niệm để tôi.”
“Tuỳ.” Giang Du Bạch xuống xe, đóng cửa xe “rầm” một tiếng.
Như Lan nhìn tôi áy náy xin lỗi rồi cũng xuống xe.
Thẩm Tu băng bó miệng vết thương cho tôi.
Băng bó xong, đột nhiên cậu hỏi: “Ôn Niệm, có phải cậu…thích Giang Du Bạch không?”
Cả người tôi cương tại chỗ, không biết phải nói gì cho đúng.
Phản ứng đầu tiên chính là, biểu hiện của tôi rõ ràng vậy sao?
Nếu Thẩm Tu phát hiện vậy còn Như Lan? Cô ta cũng là nữ sinh lại rất thận trọng, nhất định đã phát hiện được chuyện gì đó…
Đến nỗi Giang Du Bạch.
Dựa vào tính cách tuỳ tiện từ trước đến nay của anh, có khả năng anh không nhìn ra được tình cảm của tôi.
Còn nữa, anh một lòng nhào vào Như Lan, càng không có thời gian rảnh để ý đến tôi.
“Sao cậu biết?”
Thẩm Tu cười khổ: “Cậu biết trên thế giới này có hai thứ không thể che giấu được không?”
“Là yêu và hắt xì.”
“Yêu một người thì dù có nhắm mắt lại, thì nó cũng sẽ toả ra từ nơi khác.”
Đúng vậy, yêu một người là không thể che giấu.
Tôi nhìn cậu một cách khẩn cầu: “Vậy cậu có thể giữ bí mật giúp tôi không?”
Cậu mím môi giống như muốn nói gì đó, cuối cùng gật gật đầu.
Buổi tối lúc tôi vừa về đến nhà, mới lấy chìa khoá ra mở cửa, đột nhiên một cơn gió đánh úp lại, sau đó tôi bị mạnh mẽ đè ở trên tường, đau đến nỗi tôi kêu lên một tiếng.
Phản ứng đầu tiên chính là tôi gặp kẻ xấu rồi.
Sau khi kết hôn với Giang Du Bạch, ông chủ lớn trăm công nghìn việc như anh thường xuyên phải đi công tác.
Có một lần tôi bị người ta theo dõi.
Tên đó thậm chí còn viết ký hiệu ngoài cửa, đến khi tan ca, tôi phát hiện có người theo đuôi mình.
Thật ra tôi cũng không muốn cho Giang Du Bạch biết chuyện.
Chẳng qua chỉ là hôn nhân hợp tác, tôi cũng không muốn quấy rầy anh.
Nhưng anh thấy tôi thất thần, gặng hỏi mãi mới biết chuyện tôi bị theo dõi, cả người âm trầm vô cùng.
Từ ngày hôm ấy, anh chẳng những mỗi ngày đến đón tôi tan ca, còn dạy tôi mấy chiêu cơ bản để phòng thân, thậm chí còn mua cho tôi rất nhiều bình xịt cay….
Cho nên tôi không nói hai lời, một chân đá thẳng vào chỗ trí mạng của đối phương.
Người kia kêu rên một tiếng: “Ôn Niệm, cậu bị bệnh à?”
Giọng nói này là của Giang Du Bạch!
Sau khi biết là anh, tôi nhẹ nhàng thở ra, nhờ ánh trăng mà thấy rõ mặt anh.
Anh hít sâu mấy lần, muốn mắng tôi nhưng đột nhiên lại ngừng lại.
“Vào nhà đi, ngoài này lạnh thấy mẹ.” Anh tức giận nói.
Sau khi vào nhà, tôi còn quan tâm đến hạnh phúc nửa đời sau của anh, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tính phúc của Như Lan: “Cậu ổn chứ?”
Anh tức giận trừng mắt nhìn tôi một cái: “Xoè tay đây tôi xem nào.”
Tay gì?
Anh cũng lười đôi co, kéo tay tôi kiểm tra, nhìn thấy bên trên còn thắt nơ con bướm thì hừ lạnh: “Tên Thẩm Tu này băng bó xấu thấy gớm.”
Tôi rút tay lại: “Tôi thích là được.”
Gương mặt tuấn tú của anh lập tức lạnh đi.
“Cậu thích cậu ta? Cậu ta thì có gì mà để cậu thích? Ôn Niệm, đầu óc cậu thanh tỉnh một chút được không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Đúng vậy, cậu ấy thì có gì để tôi thích nhỉ?”
Là vào lúc tôi nấu canh, bị canh nóng làm bỏng tay chỉ vì muốn làm món anh thích, nhưng anh lại suốt đêm không về.
Là vào lúc tôi tràn đầy hy vọng với tuần trăng mật, cuộc gọi của anh như đẩy tôi rơi thẳng xuống địa ngục.
Là lúc anh kéo tay tôi, khóc lóc cầu xin cô ấy đừng đi.
Là vào ban đêm mơ thấy anh ôm một cô gái khác, ôn tồn mềm giọng.
Tôi đưa bức thư cho anh: “Như Lan gửi cho cậu.”
Giang Du Bạch nhìn chằm chằm bức thư trong tay tôi nhưng không nhận lấy.
Tôi thở dài một tiếng, mạnh mẽ nhét bức thư vào tay anh, sau đó nhoẻn miệng cười: “Giang Du Bạch, chúc hai người hạnh phúc.”
Năm ấy tôi và Giang Du Bạch kết hôn với nhau, Như Lan cũng gửi thiệp chúc mừng tới.
Bên trên viết: Chúc hai người hạnh phúc.
Mà giờ phong thuỷ thay phiên, đến lượt tôi chúc phúc bọn họ.
Hoặc là, vốn dĩ bọn họ đã là trăm sông đổ về một biển, còn tôi chỉ là ngã rẽ mà thôi.
Thích cũng có thể biến nó thành không thích, chỉ cần không nghĩ tới nữa là được.
Tôi cầm cặp sách đi lên lầu, Giang Du Bạch gọi tôi lại: “Ôn Niệm, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”
Tôi không quay đầu lại.
“Cậu không hối hận sao?”
8.
Lúc tôi đề nghị ly hôn, anh cũng giống như bây giờ, đứng ở phía sau hỏi tôi: “Em không hối hận sao?”
Tôi cong môi cười, cố nghẹn nước mắt trở về: “Muộn rồi, cậu về đi, bye.”
Đêm hôm nay, tôi mơ thấy một giấc mơ.
Mơ thấy mình tham dự một buổi hôn lễ, hôn lễ rất lãng mạn, khí cầu đủ màu sắc bay đầy trời cũng với cánh hoa hồng bay khắp nơi, mà cô dâu chú rể lại chính là Giang Du Bạch và Như Lan.
Hôm sau tôi đi học, chỗ ngồi của Giang Du Bạch trống không.
Lớp trưởng nói anh xin nghỉ ốm.
Tôi mím môi, tiếp tục làm bài.
Đến khi tan học về nhà, tôi vẫn nhịn không được mà đi đến trước cửa nhà anh.
Tôi đứng ngoài cửa hồi lâu.
Tới lúc muốn gõ cửa thì đột nhiên bên trong truyền đến tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân, tôi vội vàng trốn sang một bên.
Cửa mở, Như Lan đi ra ngoài, mà Giang Du Bạch nhìn theo cô ta rời đi.
Tôi để bài thi trên cửa sổ nhà anh rồi xoay người bỏ đi.
Giang Du Bạch chuyển lớp.
Từ rất lâu rồi chủ nhiệm lớp cùng chủ nhiệm giáo dục đã đi theo anh, khuyên gãy lưỡi rằng anh nên chuyển đến lớp chọn.
Là lớp được gọi là “Một chân bước vào Thanh Hoa Bắc Đại”.
Nhưng Giang Du Bạch nói thế nào ấy nhỉ?
Một tay anh chống cằm, vẻ mặt kiêu ngạo lại chắc chắn: “Tôi không vào lớp chọn cũng có thể thi đậu vào bất cứ trường nào tôi thích.”
“Huống chi…” Anh liếc nhìn tôi một cái: “Nếu không có tôi ở đây, đồ ngốc như cậu không có ai dạy bảo thì biết học hành thế nào?”
Hiện tại, anh cũng mặc kệ “kẻ ngốc” là tôi.
Hối hận sao?
Hối hận chứ.
Từ giây phút tôi đồng ý kết hôn với anh, tôi liền hối hận.
Nhưng nếu không đồng ta kết hôn, tôi càng không có cơ hội tiếp xúc gần gũi với anh.
Coi như chính mình làm một giấc mộng đi.
Tỉnh mộng rồi thì cuộc sống vẫn tiếp tục.
Từ ngày Giang Du Bạch chuyển vào lớp chọn, tôi và anh giống như sống ở hai thế giới, căn bản không có giao thoa, giao thoa duy nhất chính là đại hội động viên.
Anh đại diện cho học sinh khối 12 lên sân khấu phát biểu.
Sơmi trắng cùng quần đen mặc ở trên người khiến ngũ quan anh càng sắc bén, dáng người thon dài.
Chỉ là sắc mặt anh lạnh lùng lại thờ ơ.
Đáy mắt không một chút gợn sóng.
Cục diện lúc này thật đáng buồn.
Đã từng là thiếu niên kiêu ngạo hoạt bát như ánh mặt trời, lại giống như mất hết sức sống sau một đêm.
Tôi nhìn anh đứng trên sân khấu, trong lòng cười khổ.
Vẫn là vì mất đi Như Lan.
Mấy ngày trước, Như Lan nói cho chúng tôi biết, cô ta muốn ra nước ngoài.
Cuộc sống của cô ta chú định hoa tươi đầy đất, phồn hoa tựa cẩm, vỗ tay như sấm.
Cô ta không giống chúng tôi, chúng tôi phải vật lộn với khuôn phép để bước qua kì thi đại học, còn cô ta là mặt trời, loá mắt đến nỗi nơi nhỏ bé này cũng không thể chứa nổi thứ ánh sáng huy hoàng ấy.
Giang Du Bạch phát biểu xong, ánh mắt tìm tòi một hồi, cuối cùng dừng lại ở chỗ tôi đang đứng.