Tôi lười nhác nhấc mắt: “Làm sao?”
“Hôm qua không phải tôi kêu cậu đợi tôi sao? Hại tôi ở dưới lầu đợi cả nửa ngày, kết quả cậu đi trước rồi mà còn chẳng thèm nói với tôi một tiếng.”
“Ờ.” Tôi cũng không giải thích nhiều.
Anh đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Cậu giận?”
Mắt tôi vẫn không rời khỏi sách giáo khoa: “Giận cái gì chứ?”
“Giận tôi ngày hôm qua…”
“Ôn Niệm.” Một giọng nói trong trẻo cắt ngang lời của anh.
Đôi ta cùng lúc ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Tu đang đứng ngoài cửa.
Nhìn thấy cậu, gương mặt tuấn tú của Giang Du Bạch đen như mực, tay nắm chặt lấy túi cơm gạo nếp.
Thẩm Tu vẫy tay với tôi, mỉm cười ôn hoà: “Ôn Niệm, cậu ra đây một chút, tôi có việc muốn tìm cậu.”
Tôi đứng dậy định đi qua, nhưng mới đi được một bước thì Giang Du Bạch đã tóm lấy tay tôi, ánh mắt anh sáng như đuốc: “Không được đi.”
4.
Tôi trừng mắt nhìn anh một cái.
Định đóng phim thần tượng đấy à?
Anh muốn diễn phim thần tượng thì đối tượng cũng không phải tôi, mà là Như Lan mới đúng. Chắc là mới sáng ra chưa tỉnh ngủ đây mà.
Tôi hất tay anh ra: “Nào nào dẹp sang một bên, đừng có chặn đường người khác.”
Tôi đi đến trước mặt Thẩm Tu, nở một nụ cười hết sức ấm áp: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Thẩm Tu chính là hội trưởng Hội Học Sinh, tính cách ôn hoà dễ gần, còn thích giúp đỡ mọi người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-truoc-co-chut-ky-la/2678489/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.