Người được gọi là anh Nam là một người đàn ông trẻ tuổi lòe loẹt, thoạt nhìn rõ ràng là đang
ngà ngà say, hắn ta đã nhìn thấy Nguyễn Khánh
Linh ở trong sân.
Hắn ta sờ khóe miệng đầy bỉ ổi, càn rỡ nói với
cô: "Tên phế vật đó không làm thỏa mãn cô nhi, đi
theo anh trai, đảm bảo cô ngày ngày không dây nổi giường!"
Mấy người khác cũng theo tiếng nói mà cười dâm đãng, miệng càng được đà nói ra những từ ngữ bẩn thỉu.
Sắc mặt Phạm Nhật Minh lạnh lùng, hoàn
toàn không muốn so đo cùng bọn người kia.
Nhưng Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy Phạm Nhật Minh lạnh lùng, lại tưởng là bởi vì rằng anh không có khả năng phản kháng, giống như đã quen chịu đựng sỉ nhục!
Đau lòng và phẫn nộ bùng lên trong cảm xúc của Nguyễn Khánh Linh.
Cô giống như một con thú nhỏ đang xù lông xông ra cửa, chặn lại mấy tên khốn kia.
"Mấy người các người, xin lỗi chồng của tôi"
Người tên anh Nam cười giễu cợt: "Nếu tôi không xin lỗi thì sao? Cô có thể làm gì được tôi!"
Mấy tên sau lưng hắn ta cùng bắt đầu cười to, ồn ào phụ họa theo.
Loading...
"Nô, tức giận rồi, anh Nam nói không sai mà, anh ta không phải tên phế vật sao?"
"Đúng thế, một phế vật đứng còn không
vững..."
Nguyễn Khánh Linh nghe những lời chói tại
này, mặc dù người chịu sỉ nhục là Phạm Nhật
Minh, nhưng lại khiến cô tức giận lạ thường.
Cơ thể anh khuyết tật rồi, tính cách anh có chút cô độc, nhưng anh không hề làm ra bất cứ chuyện gì làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-tong-tai-phuc-hac/169604/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.