Trong biệt thự nhà họ Phạm, Nguyễn Khánh Linh đang cúi đầu đứng trước mặt Phạm Nhật
Minh, giống như trẻ con làm sai chuyện vậy.
"Anh đang tức giận sao..."
"Sao tôi phải tức giận?"
Phạm Nhật Minh ngẩng đầu, nhìn Nguyễn
Khánh Linh.
Từ khi bố mẹ mất, anh không có chỗ nương
tựa, vừa phải đề phòng người cậu ruột, vừa bật
mạng cố gắng nâng cao thực lực. Khó khăn cũng tốt, thế giới bên ngoài cười chế giễu cũng được, trước giờ đều là một mình anh đối mặt.
Vừa nãy cô gái nhỏ này không nề hà mà chạy
ra ngoài thay anh đòi công đạo, làm anh bỗng ý
thức được, hóa ra anh được người khác bảo vệ sẽ
là như này... thật ấm áp.
Nhưng thái độ Phạm Nhật Minh lạnh lùng,
làm Nguyễn Khánh Linh hiểu nhầm rồi.
Cô âm thầm suy nghĩ, mặc dù Phạm Nhật
Loading...
Minh thân thể tàn tật, nhưng từ trong xương cốt
anh lại là người kiêu ngạo, cao quý, cho nên mới
không muốn so đo với mấy kẻ kia.
Mà hành động vừa rồi của cô, lại khiến anh
mất giá rồi.
"Em... vừa nãy em quá bồng bột rồi, nhưng em thật sự nhìn không nổi bọn họ ức hiếp anh..."
Phạm Nhật Minh lại lạnh lùng nói một câu: "Sau này, không cần làm chuyện ngốc nghếch
như vậy nữa"
Lần này có bảo vệ hỗ trợ, lần sau chưa chắc
đã may mắn như vậy.
Nói xong, Phạm Nhật Minh gọi điện thoại cho
chú Hùng, gọi chú đến, mở cửa thang máy.
Anh chỉ không muốn làm khó dễ cho Nguyễn Khánh Linh, nhưng Nguyễn Khánh Linh thì lại nghĩ, cửa thang máy được mở ra, cũng đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-tong-tai-phuc-hac/169605/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.