Màn đêm buông xuống, đường khu này đã lên đèn… Khu này là khu biệt thự của người có tiền, không có người dạo quanh hay tụ tập khiêu vũ gì đó, mọi thứ đều rất an tĩnh.
Tôi nằm ở trên giường, quay lưng, nhắm mắt lại, cố gắng để mình không suy nghĩ tới thi thể Khúc Thiên đang nằm bên kia. Bởi vì có Khúc Thiên, tôi dường như đã ép mình ngủ ngay lập tức, chỉ có đi ngủ mới có thể quên chuyện này được. Tôi rất nhanh chìm vào giấc ngủ, thậm chí Tổ Hàng có ở trong phòng không tôi cũng không biết.
Khi tôi mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, tôi cảm thấy lạnh, theo bản năng kéo chăn lên, nói trong mơ hồ: “Đừng ôm em, lạnh.”
Tôi đưa tay ra phía sau đẩy đẩy, trong lòng tôi cứ nghĩ là Tổ Hàng ôm tôi từ phía sau. Nhưng khi tôi đưa tay về phía sau lại không cảm giác được phía sau có gì. Trên giường không có ai?
Tôi tỉnh lại, mở mắt. Phòng tối om, trong lúc nhất thời cũng không nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ thấy một bóng dáng màu đen di chuyển bên kia giường.
Giây tiếp theo tôi hoàn toàn tỉnh lại, ở nơi đó không phải là thi thể Khúc Thiên sao?
“A!” Tôi sợ hãi kêu lên, mắt cũng dần dần quen với bóng tôi nên có thể thấy rõ ràng hơn. Đó là một bóng người, hoặc có thể nói là bóng quỷ. Nó đang cúi đầu tới gần thân thể Khúc Thiên. Tôi có thể khẳng định tôi nhìn thấy không phải Khúc Thiên di chuyển.
Sau khi tôi kêu lên sợ hãi, Tổ Hàng từ ban công nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734746/chuong-154.html