Nghĩ nếu ban đêm Lệ Lệ thật sự phá Ngũ Hành trận vào đây được, như vậy Tổ Hàng sẽ phải đối mặt với Lệ Lệ một mình.
Lệ Lệ là quỷ, cô ấy có thể nhìn thấy Tổ Hàng, đến lúc đó liệu cô ấy có lại càng hận Tổ Hàng không? Rốt cuộc Tổ Hàng chiếm lấy thân thể người đàn ông cô ấy yêu nhất.
Với điều sợ hãi mình chưa biết này, tôi tình nguyện lựa chọn sự sợ hãi mình đã biết. Cho nên tôi nói: “Không cần, anh ngủ bên này đi, em sang bên kia sẽ không nhìn thấy anh ta.”
Tổ Hàng gật đầu, thay đổi vị trí với tôi. Tôi ôm chặt anh ấy, hít vào mùi vị của anh ấy, cảm giác anh ấy đang ở cạnh mình mới khiến tôi có thể tạm thời không để ý tới thi thể ở cạnh giường kia.
Trong hoàn cảnh như này, không cách nào nghĩ tới thân mật được, nhưng chỉ cần ôm anh ấy như vậy tôi cũng ngủ được sâu, có một cảm giác dựa dẫm rất an toàn, sự ấm áp này so với thân mật còn tốt hơn.
Bữa tối ngày hôm sau, mọi người vẫn không có chút tinh thần nào như cũ, vẫn là một mình Sầm Hằng nói chuyện.
Anh ta nói: “Mọi người biết không, hôm nay chúng tôi đã tới nhà người hôm qua đến báo án. Rất tà môn, tôi thấy thật sự có rắn nước quấn chân. Nhà bọn họ có năm người, bà nội, hai vợ chồng và hai đứa con. Có tới ba người chân không tốt. Trên ống chân có một mụn nước, nói là vừa ngứa vừa đau, bôi thuốc cũng không khỏi. Thật sự nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734745/chuong-153-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.