Chương trước
Chương sau
Bởi vì chuyện đánh người này, cảnh sát Trương cũng cho chúng tôi đi trước. Dù sao chuyện còn lại chúng tôi cũng không giúp được gì, Linh Từ và Kim Tử đều đã xác nhận trừu hồn thành công, không có khả năng còn sống, như vậy chúng tôi ở lại cũng không để làm gì cả.
Rời khỏng nơi này, chúng tôi tới một quán bán mì để ăn sáng.
Khi tất cả mọi người đã vây quanh bàn ăn sáng, Linh Tử đem chuyện ra phân tích một chút, bao gồm cả chuyện Lệ Lệ ngày hôm qua cũng nói.
Chị Kim Tử liền nói: “Khả Nhân bị theo dõi. Thật trùng hợp người chết lại là thuần dương mệnh, đã bị ra tay. Từ thủ pháp xem ra chính là Ngụy Hoa. Dùng mê người để dẫn người tới một nơi không có ai, lấy chỉ đỏ treo người lên, trên chân treo quả tạ, chỉ đỏ buộc vào hông dẫn hồn, trên trán bị dùng đất vàng phong huyệt lại, còn có…”
“Đừng nói nữa.” Tổ Hàng nói. Mọi người nhìn về phía tôi, bởi vì sắc mặt tôi càng ngày càng không tốt. Tôi nói nhỏ: “Em không sao.” Nói xong tôi lại cúi đầu.
Thấy bộ dạng này của tôi, bọn họ chuyển sang đề tài khác: “Mười huynh đệ kia tra được thế nào rồi?”
“Sầm Chu, người duy nhất còn sống là Sầm Chu. Sầm Chu chính là Sầm khùng điên.” Tiểu Mạc nói, lấy ra mấy tờ giấy photo được gấp lại, nói: “Đêm qua mới có được thông tin. Phải dựa vào quan hệ mới lấy được tư liệu này.”
Chị Kim Tử nhận lấy mấy tờ giấy, nói: “Là hắn?”
“Chị từng gặp rồi?” Linh Tử nói.
Tổ Hàng lấy mấy tờ giấy photo, tôi cũng nghiêng người qua để nhìn, trên mặt tờ giấy là bản sao chứng minh thư, còn có cả con dấu xác nhận, màu đen trắng nhìn không được quá rõ ràng nhưng tôi cũng có thể nhận ra đó là Sầm khùng điên không thể nghi ngờ.
Nhưng mấy lần trước chị Kim Tử đều không gặp Sầm khùng điên, sao chị ấy lại nói đã gặp ông ta.
Chị Kim Tử cau mày, hỏi: “Sầm Tổ Hàng, tôi hỏi anh một chút. Anh có năng lực khiến cảnh trong toa tàu không ngừng lặp đi lặp lại mấy giờ không?”
“Đây không phải là bị ma trêu sao?”
“Không phải, mọi chuyện đều là lặp lại, nhân vật lặp lại, quan trọng nhất chính là thời gian cũng lặp lại. Ma trêu sao có thể khiến thời gian lặp lại.”
Thời gian là khái niệm trong không-thời gian bốn chiều, dù là quỷ quái cũng rất khó khăn để khống chế thời gian. “Có thể làm được, kỳ môn độn giáp, phục ngâm làm thời gian dừng lại, như vậy ở trong cục là vô hạn tuần hoàn. Nhưng nếu là ở nhà ga thì không làm được, không gian quá lớn.”
“Lúc trước khi tôi bị Ngụy Hoa ép cho phải chuẩn bị chạy trốn đã gặp sự tuần hoàn như vậy ở nhà ga. Khi đó trên toa tàu có một ông già họ Sầm, ông ta nhìn đã hiểu kỳ môn độn giáp của tôi. Trên thế giới này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, một ông già họ Sầm lại có thể vô tình xuất hiện trên toa tàu đó.”
Tổ Hàng nói: “Ý của cô là, hắn có khả năng là người đứng phía sau tất cả chuyện này? Lỡ là Ngụy Hoa thì sao?”
“Với năng lực khi đó của Ngụy Hoa liệu có thể làm được không? Ít nhất hiện tại chúng ta có thể khẳng định Sầm Chu và Ngụy Hoa có liên quan.” Chị Kim Tử nói, sau đó nhìn về phía Tổ Hàng, rất nghiêm túc nói: “Mấy ngày này anh cũng cẩn thận một chút, nếu Lệ Lệ bắt đầu bị luyện hóa, nói không chừng sẽ lấy trái tim hay ngón tay gì đó của Khúc Thiên. Anh không phải Khúc Thiên nhưng thân thể là của Khúc Thiên, máu thịt là của Khúc Thiên.”
Tiểu Mạc cười nói: “Tôi thấy Ngụy Hoa nhất định rất ghét anh. Trước đây đã có một Sầm Mai, vài chục năm sau lại có Lệ Lệ.”
Tổ Hàng trầm giọng nói: “Tôi sẽ không để hắn luyện hóa Lệ Lệ.”
Khi thấy Tổ Hàng nói ra những điều này, tôi có cảm giác giác Tổ Hàng sẽ ra tay với Lệ Lệ. Tuy rằng đây không phải là kết quả chúng tôi muốn thấy, nhưng đôi khi chúng tôi không có lựa chọn.
Buổi tối về đến nhà, Sầm Hàng ngồi trên bàn ăn vui tươi hớn hở cười nói kể cho chúng tôi vụ án hôm nay của anh ta, anh ta không chú ý cả đám chúng tôi mặt đều lạnh tanh.
Anh ta kể hôm nay có một nam thanh niên hai mươi mấy tuổi tới báo án, nói bà nội đã mời một bà cốt tời nhà xem cho người nhà bị bệnh, bà cốt nói chân người nhà bọn họ bị rắn nước cuốn lấy, muốn bắc cầu giải kiều gì đó phải bỏ ra một ngàn tệ. Sau đó bọn họ tới đồn cảnh sát viết đơn tố cáo. Bà cốt không đi theo, cấp trên nói chỉ cần chưa đưa tiền thì khuyên bảo người già vài câu là được.
Anh ta kể xong chuyện, vui vẻ hỏi Linh Tử: “Linh Tử, anh nói thử xem có thật sự có chuyện rắn nước quấn chân gì đó không?”
Linh Tử đặt bát xuống, nói: “Ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn.”
Nói xong anh ta cầm bát đặt vào bồn rửa, sau đó đi lên lầu.
“Ách, cái người này, vậy Sầm Tổ Hàng, anh thấy sao?”
Tổ Hàng vốn dĩ ngồi ăn cơm chỉ là để ngồi cùng chúng tôi, anh ấy không nói gì mà xoay người đi thẳng lên lầu.
Sầm Hằng liền chuyển sang Tiểu Mạc: “Mạc thiếu gia, anh thấy sao?”
“Tôi thấy gì à? Tôi không biết. Hỏi Khả Nhân đi, cô ấy có lẽ sẽ biết.”
“Tôi?! Tôi cũng không biết. Không phải là chưa bị lừa tiền sao? Chưa bị lừa tiền thì tốt rồi.”
Buổi tối, khi đi ngủ, Tổ Hàng đặt thân thể Khúc Thiên trên thảm trong phòng. Trước kia đều đặt ở trong bồn tắm, nếu không vào WC thì sẽ không nhìn thấy, trong lòng cũng sẽ không thấy áp lực lớn như vậy. Còn hiện tại thân thể kia ngủ ngay bên cạnh chúng tôi, cũng là vì không cho nửa đêm Lệ Lệ tới đây thừa dịp chúng tôi không phản ứng kịp mà đem Khúc Thiên như miếng bánh để cắn.
Tuy nói nhà này có Ngũ Hành trận nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Ngồi ở trên giường nhìn Khúc Thiên nằm ở dưới nền, lại nhìn Tổ Hàng đang ở trên giường, trán tôi nhăn lại.
“Thật sự cứ để như vậy ngủ à?”
“Hay là để anh mang Khúc Thiên xuống dưới nhà ngủ?” Tổ Hàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.