Y Y không hiểu, liền hỏi: “Vừa rồi cậu bị sao thế? Bị người ta đuổi theo à? Sao không báo cảnh sát?”
“Gặp phải kẻ điên thôi.”
“Kẻ điên cũng có thể báo cảnh sát mà.”
Khi nói chuyện thì Tổ Hàng tới. Tôi còn chưa mở miệng, anh ấy đã nói: “Chào em, Y Y, đã lâu không gặp.” Anh ấy vậy mà lại chủ động nói chuyện! Tôi ngầm hiểu, đây là anh ấy nhắc nhở tôi, không thể gọi sai tên.
“Khúc Thiên, anh tới rồi.”
Tổ Hàng nhìn tôi mỉm cười, đó là một sự cổ vũ, một sự công nhận.
Sau vài câu khách sáo, chúng tôi lên xe rời đi. Sau khi lên xe, câu đầu tiên Tổ Hàng nói chính là: “Em lại không kiếm được việc à?”
“Không có cơ hội nào. Em chạy vào cửa hàng nhà người ta trốn chui trốn lủi. Cái cảm giác như bị đòi nợ này, có ông chủ nào dám nhận.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Sầm khùng điên quả thật là một kẻ điên.”
Đã tới giờ ăn trưa, Tổ Hàng đề nghị đến một nhà hàng gần đó, vừa ăn vừa nói. Tôi có chút bất ngờ, anh ấy vậy mà lại đề nghị đi nhà hàng. Đây có tính là hẹn hò? Trước kia chúng tôi hẹn hò là ở góc bờ sông, lần này đi nhà hàng. Bản thân anh ấy không cần ăn gì, vậy mà anh ấy lại nhớ kỹ tôi thích ăn gì.
Anh ấy chọn nhà hàng trong một ngõ nhỏ. Là một nhà có nhà ăn rất nhỏ, có các phòng nhỏ, mỗi phòng đều có một nhà vệ sinh nhỏ.
Từ cách bày trí có thể nhận ra đây là nhà hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734734/chuong-148.html