“Cô là con của ai? Có lẽ tôi biết ba của cô.”
“Lúc tôi bị mang đi thì tôi mới sinh ra, không có chút kí ức nào.” Điều này là kịch bản Tổ Hàng nghĩ cho tôi. Kỳ thật nghiêm túc mà suy xét một chút thì biết tôi không thể là người của Sầm gia.
“Vậy tiểu quỷ mà Sầm Quốc Hưng luyện, chính là tiểu quỷ tạo phản kia, gọi là gì?”
“Ngụy Hoa.”
“A, Ngụy Hoa. Sầm Quốc Hưng đâu? Đã chết?”
“Phải.”
“Hẳn là vậy, hắn đã mang kiếp nạn lớn như vậy tới thôn. Thật ra đó cũng là số mệnh. Chỉ là sao hắn nghe người kia khuyên lại thật sự xuống tay? Đúng rồi, tiểu quỷ bên cạnh cô tên là gì?”
“Tổ… Khúc Thiên.” Cái này gọi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ. Trả lời xong chuyện này, tôi kêu lên: “Này! Là tôi hỏi ông hay ông hỏi tôi?”
“Khúc Thiên à? Khúc Thiên, tôi tính rồi, cô đời này đi theo hắn là sẽ bị thương, có lẽ hai chân sẽ bị tàn phế. Cô còn chưa có con, ôi, cô còn chỉ là một đứa trẻ, cô học cái này làm gì? Nghe tôi nói, đừng giữ lại tiểu quỷ kia bên cạnh. Có thể siêu độ thì siêu độ đi. Không thể siêu độ thì phong lại. Phong hắn lại thế nào? Hãy bẫy hắn vào một con búp bê, dùng vải đỏ phong đôi mắt lại, dùng chỉ đỏ buộc chắc, sau đó dùng thất tinh trận vây ở nơi không ai tới. Nếu thuận tiện thì cứ đưa tới miếu nhỏ. Nếu cô không biết nơi nào có miếu, hoặc không có phương tiện để đi thì nói, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734733/chuong-147-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.