Bữa tối hôm đó cả bốn chúng tôi cùng vào nội thành ăn.
Quán Vua Dê Béo, chúng tôi vào muộn không còn bàn, chỉ có thể kê thêm một bàn ở góc đại sảnh. Chờ đến khi đồ ăn được đưa lên, trời cũng đã tối, Linh Tử cùng Khúc Thiên mới tới nơi.
Khúc Thiên ngồi xuống bên cạnh tôi, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay xem nhà kia thế nào?”
“Dầm chữ thập, bảo bọn họ mau chóng chuyển nhà.”
“Ừ.”
Linh Tử rót ra một bát nước trà lớn, mới nói: “Hai người như vậy là tốt rồi, việc đơn giản thu bao lì xì. Chúng tôi theo dõi, chui ở trong xe làm gì cũng không dám, buồn cả ngày. Mẹ nó Ngụy Hoa, hắn chỉ đi dạo phố, hại chúng tôi cho rằng hắn đi gặp nhân vật quan trọng gì.” Nói xong, anh ta duỗi chân đá đá Lương Dật, nói: “Này, tiểu quỷ, khi nào ba cậu sẽ gặp hắn.”
“Không biết, trước kia em cũng không hay ở nhà. Ba em ngày nào cũng đi làm.”
“Vậy được rồi, nhiệm vụ theo dõi ba cậu giao cho cậu, ngày mai cậu về nhà ở đi. Nên thế nào thì cứ làm thế ấy, nhưng nhớ đừng khiến bọn họ tức giận. Bề ngoài cứ coi như không có gì cả, âm thầm chú ý là được, có điều gì khác lạ thì gọi điện thoại cho chúng tôi.”
Lương Dật do dự một chút, sờ sờ vết rách ở khóe miệng. Linh Tử càng thêm tức giận, nói: “Này, cậu còn muốn hỗ trợ gì thêm nữa? Có chút ấm ức này cậu còn không chịu nổi thì có thể làm cái gì?”
Chiêu khích tướng này quả được việc, Lương Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-quy/1734616/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.