Giang Nhu sửa sang lại quần áo cho cô ấy, "Vậy được rồi, trên đường đi một mình cẩn thận một chút."
"Dạ."
Lê Hân rất thỏa mãn trong lòng, cảm thấy cảm giác được chị quan tâm thật tốt.
Khi xe lửa đến, Giang Nhu và Lê Tiêu đưa cô ấy đi tìm giường, giúp cô ấy nhìn thoáng qua, cảm thấy không có gì vấn đề mới đi.
Khi đi ra ngoài, An An cố gắng nhìn ra sau, miệng nãi thanh nãi khí kêu, "Dì --"
Giang Nhu hôn mặt cô bé, "Đúng rồi, nói tạm biệt với dì nhỏ đi."
Cô nhóc mép mép miệng.
Lê Hân vẫy tay với cô bé, "An An tạm biệt, phải nghe lời cha mẹ cháu đó."
Xuống xe lửa, cô nhóc ôm cổ mẹ, dáng vẻ rất sầu khổ.
Nhưng điều sầu hơn còn ở phía sau.
Lê Hân vừa đi, không tới mấy ngày Giang Nhu cũng phải khai giảng.
Một ngày trước khi khai giảng, Lê Tiêu lại mua một chiếc xe đạp kiểu nữ cho Giang Nhu, rất đẹp, là màu xanh đậm, phía trước còn có cái rổ màu đen.
Nhưng thứ này vừa nhìn đã thấy mắc, Giang Nhu cảm thấy lãng phí tiền, "Sao mua mới vậy? Mua chiếc qua tay là được rồi."
Lê Tiêu điều chỉnh độ cao ghế ngồi cho cô, nghe xong lời này đầu cũng không nâng, giọng điệu tùy ý nói: "Một sinh viên như em dùng xe đạp cũ cũng không sợ bị người ta chê cười à."
Giang Nhu nhìn anh một cái, "Không nghĩ tới anh còn rất hư vinh, em cũng không để ý."
Lê Tiêu khẽ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626197/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.