Cô gái nhỏ ngửa đầu nhìn Giang Nhu, "Dì ơi, cháu có thể ôm em ấy một cái không?" 
 Giang Nhu cười: "Cháu có thể thử xem." 
 Thường Nhạc lập tức đứng ở sau người An An, muốn ôm cô bé từ dưới nách lên. 
 Thử một chút, không ôm nổi, quá nặng . 
 Thường Dũng ở bên kia thấy vậy nhắc nhở, "Cẩn thận một chút, đừng làm ngã em gái." 
 Vẫn là chị gái đi tới ôm lấy An An, nói với Giang Nhu: "Chúng cháu dẫn em ấy đi chơi một lát." 
 Giang Nhu sảng khoái đáp ứng, "Được, thím vui vẻ thoải mái một chút, làm phiền các cháu rồi." 
 Hai cô gái nghe xong cười, vui vẻ ôm An An chạy vào phòng. 
 Giang Nhu đứng dậy vào phòng bếp giúp đỡ, Triệu Vân đang xào rau, nhìn thấy cô lại đây, vội bảo cô ra ngoài, "Nơi này nhiều khói dầu, dễ bị dính mùi." 
 Giang Nhu không nghe, cười đi vào, giúp đỡ rửa sạch chén trong bồn nước. 
 Triệu Vân nhìn mà sốt ruột, "Ai nha, cái đó bẩn muốn chết, đều là dầu, mau bỏ xuống, chờ một lát chị rửa chung." 
 Giang Nhu cười nói: "Cái này có gì đâu, em ở nhà cũng không phải không làm việc." 
 Triệu Vân nghe xong, trong lòng rất thoải mái, mỗi lần trong nhà có người đến làm khách, đều ngồi ở phòng khách thảo luận nói giỡn cười đùa chờ ăn, còn không có người lại đây giúp đỡ cô ấy. 
Thật ra, trước đó cô ấy đã nghe thấy cái tên Lê Tiêu từ trong miệng chồng mình, nói ngoại hình anh đẹp, nói anh có năng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-toi-la-dai-ca-giang-ho-nguy-hiem/3626196/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.