Chương trước
Chương sau
Khóe môi tôi hơi cong lên, gương mặt lộ ra sự vui vẻ: “Thích”

Cùng lúc đó Vi Ứng Vật vừa họp xong trong thư phòng, chân vừa đi đến đầu cầu thang, tai anh vô tình nghe được câu hỏi lẫn câu trả lời của cô. Sự sợ hãi trong lòng anh những ngày qua, cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ

Anh bước đến bên cạnh, những người giúp việc kia biết phận liền rời đi nhanh chóng. Phòng khách chỉ còn lại anh cùng cô. Đường Cửu Nguyệt không nghe thấy động tĩnh nữa liền quay đầu nhìn lại, trước mắt cô là gương mặt đẹp trai phóng to cực đại của Vi Ứng Vật

“A a “

“Anh làm gì mà ngồi gần như vậy chứ?”, cô xoa xoa ngực, nhăn mặt oán trách: “Làm giật cả mình”

“Anh làm việc xong rồi à?”

Vi Ứng Vật gật đầu rồi ôm lấy cô: “Cửu Nguyệt, cảm ơn em”

“Cảm ơn cái gì?”

Anh khẽ cười: “Cảm ơn vì đã thích anh”

Nghe lời nói nho nhỏ của anh vang bên tai, gương mặt Đường Cửu Nguyệt đỏ bừng: “Anh… anh… anh…anh” đã nghe thấy rồi à. Đó là câu nói hoàn chỉnh nhưng tôi “anh” nửa ngày cũng chưa thể nói ra được

Bỗng dưng thân thể bị bế bỗng lên, tôi vô thức giơ tay ôm lấy cổ của Vi Ứng Vật trong sự kinh hoàng. Anh rũ mắt nhìn chăm chú vào gương mặt cô, như thể một thứ gì đó rất thú vị khiến người ta say mê không dứt

Ý thức cả tôi thức tỉnh khi nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trên môi mình, hai mắt tôi mở to nhìn trần nhà. Đây.. đây là phòng ngủ mà, thứ cô đang nằm lên là giường sao? Anh định làm gì?

Bàn tay thô to kia len lỏi vào trong lớp áo mỏng manh của cô, ngực cô cảm thấy thoang thoáng, hình như… hình như cài áo ngực bị gỡ ra rồi. Tôi bất chợt nhìn thấy nụ cười đắc ý trên gương mặt soái ca kia

“Ưm… Vi Ứng Vật…”

“Gọi là ông xã”

Giọng anh khàn đặc vang lên bên tai cô, vừa nói xong đã ngậm lấy dái tai khiến cho cô không nhịn được mà rùng mình. Tôi hoảng hốt chống tay đẩy anh ra, thoáng một chút tôi lại thấy chân mày anh nhăn lại không vui

Tay tôi bị anh lấy cà vạt trói chặt lại kéo lên đỉnh đầu, anh rũ mắt nhìn người phụ nữ quyến rũ dưới thân, cổ họng phút chốc trở nên khô khốc không thể khô hơn. Vi Ứng Vật nuốt nước miếng: “Bà xã, xin cho anh một đưa con có được không?”

Sinh con rồi, cô sẽ không rời bỏ anh được nữa

Không đợi cô phản ứng, một nụ hôn nữa mau chóng ập xuống, tiếp đó là cảm giác như chân giơ cao lên. Cảm giác đau đớn, cuối cùng là rất thoải mái

Vi Ứng Vật nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, thân dưới không ngừng chuyển động: “Bà xã, thoải mái không?”

Người đàn ông này sao lại xấu tính như vậy chứ?

Mãi đến lúc cô sắp kiệt sức, anh dường như cũng gắp gáp hơn, những cú nháp liên tục phát ra tiếng. Anh vỗ mông cô thật mạnh, khàn giọng nói: “Bà xã, nhận lấy”

Đường Cửu Nguyệt lúc này đã kiệt sức không nhấc nổi cánh tay, anh đành ôm cô đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, dù sao việc này anh làm cũng quen tay rồi

"Ông xã, khi nào anh mới xong việc?"

Nằm trên cánh tay anh, tôi thều thào khẽ hỏi. Nghe vậy, anh nhướng mày sau lại mím môi: "Cửu Nguyệt, anh sẽ cố gắng sắp xếp"

"Bỏ đi", nói xong Đường Cửu Nguyệt tựa đầu vào ngực anh rồi nhắm mắt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Người đàn ông bên cạnh thì không dễ dàng như vậy, trong lòng anh rất đang tự trách mình. Hằng ngày không thể bên cạnh cô quá lâu, cũng không thể cùng cô trở về nhà. Ở nơi này, ngoài anh ra cô chẳng thân thiết với ai cả

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô gái nhỏ này chắc chắn sẽ không chịu được. Vi Ứng Vật thở dài, leo xuống giường, anh cẩn thận đắp chăn kín người cô rồi đẩy cửa ra ban công

Ngoài đây, anh châm điếu thuốc lá, húy thuốc có thể khiến anh tỉnh táo hơn đôi chút cũng có thể giải bớt nỗi phiền trong lòng

...

"Ông xã, chúng ta thật sự trở về nhà sao?"

Đường Cửu Nguyệt ôm cánh tay anh vui vẻ lên tiếng, bước chân của bọn họ đang bước trên con đường quen thuộc đã lâu cô chưa đi. Đây là đường trở về nhà ba mẹ nuôi của cô mà

Vi Ứng Vật rũ mắt, tay xoa đầu cô đầy cưng chiều: "Đúng vậy, sẵn tiện ra mắt ba mẹ vợ, có được không?"

"Được, được, được. Ba mẹ em rất dễ, sẽ không làm khó anh đâu"

Anh nhướng mày: "Chậc chậc, để ba mẹ nghe lời này thì không hay đâu"

Không biết trong đầu cô nghĩ ngợi cái gì, bỗng bật cười tươi roi rói: "Ông xã, người ta một mực lo lắng lo anh như vậy, anh có vui không?"

"Tất nhiên là vui rồi, vui quá đi thôi"

Cô bĩu môi khinh thường, đánh vào vai anh một cái: "Giả dối"

Nhìn hai chiếc má phồng lên như cá nóc của bà xã nhỏ, Vi Ứng Vật không nhịn được dùng tay nựng nựng: "Sao có thể chứ. Anh cảm động còn không hết mà"

"Rõ ràng anh trả lời vô cùng hời hợt, ai ngu ngốc lắm mới tin anh"

Cả hai ồn ào trước cổng nhà, ba nuôi nghe tiếng liền chạy ra xem. Kết quả nhìn thấy cô, bất ngờ đến bất động

"Ông ơi, là ai vậy. Xem mặt thôi có gì mà lâu như vậy chứ?"

Mẹ nuôi thấy mãi mà ba vẫn chưa vào liền cằn nhằn đi ra, biểu hiện cũng không khác gì chồng mình. Lúc này, Vi Ứng Vật và Đường Cửu Nguyệt mới ý thức được có ai đang nhìn, quay đầu đi vào liền nhìn thấy ba mẹ đang đứng chờ sẵn

Cô vui vẻ reo lên: "Ba mẹ, là con Cửu Nguyệt đây"

"A a Cửu Nguyệt, là con bé thật đó"

"Bà ơi, là con bé kìa"

Ba mẹ nuôi rưng rưng nhìn cô chạy đến, Đường Cửu Nguyệt nhanh chóng vùi vào lòng hai người giở trò nhõng nhẽo: "Ba mẹ, con nhớ hai người quá đi"

Mẹ nuôi không kiềm được nước mắt tuông trào, liên tục trách cô: "Nếu nhớ tại sao còn đi lâu như vậy. Cả nhà tìm con rất lâu, liên lạc cũng không được, cứ tưởng... cứ tưởng..."

"Được rồi bà à, con bé về an toàn là được rồi", ba nuôi vỗ vỗ lưng bà nhẹ giọng nhắc nhở. Bỗng ánh mắt của ông rơi vào người đàn ông lịch lãm phía sau: "Cửu Nguyệt, người này?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.