"Em nhìn gì đó?"
Tư Mạc xuất hiện trước mặt tôi, trên môi mang theo một tia cười mãng nguyện. Tôi hỏi anh vừa nãy là ai, anh nói là Tịnh Kỳ và Dạ Quân.
Tịnh Kỳ thì tôi biết, nhưng Dạ Quân lại là ai đây?
Bàn tay lạnh lẽo như ngọc khẽ nâng cằm tôi lên, hướng ánh nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt anh đẹp như mắt phượng, trong nét lạnh lùng lại mang theo một tia mê hoặc lòng người. Bất giác, trái tim tôi lần nữa loạn nhịp.
(Giả sử như bạn đứng trước một nam thần đẹp troai như Thành Nghị chẳng hạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào? À hihi.)
"Vợ à! Từ nay anh sẽ luôn ở bên em có được không? "
Tôi không chút chần chừ ôm lấy cơ thể hoàn mỹ trước mặt. Trước đây anh luôn miệng gọi tôi là phu nhân, bây giờ lại gọi vợ khiến tôi thấy thân thiết và gần gũi vô cùng. Hơn nữa có anh bên cạnh, tôi cũng an tâm hơn nhiều. Dù tôi biết rõ đó chỉ là cái cớ cho việc anh bị cấm trở về Quỷ giới nhưng vẫn không nỡ vạch trần anh.
Tư Mạc cũng ôm tôi, khóe miệng cong lên cười, nụ cười đầy mị hoặc. Còn nhớ lúc gặp gỡ ở từ đường nhà họ Giang, anh lạnh lùng và nhạt nhẽo biết mấy. Thấm thoát cũng hơn một tháng trôi qua, tên chết tiệt ngày nào ít nhiều cũng đã có sự thay đổi. Dù vẫn lạnh lùng, cao ngạo với người khác, nhưng ít ra với tôi, anh luôn ôn nhu và dịu dàng đến lạ.
"Chồng à! Em đói rồi".
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081934/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.