Tôi đi vào trong, ánh mắt cẩn thận, tỉ mỉ quan sát kẻ trước mặt. Đường nét trên khuôn mặt hắn có chút quen mắt, hao hao như Tư Mạc lại có chút giống Từ Dương. Hắn cuối cùng là ai vậy chứ?
Nhìn sơ qua kiểu tóc và cách ăn mặc, đoán chắc hắn không phải người trong thôn. Phong cách này chỉ có ở những thành phố lớn, xa hoa bậc nhất thôi. Hắn ...lẽ nào lại là người trong thành phố? Nếu thật vậy hắn đến đây làm gì? Tìm ai? Sao lại xuất hiện ở nhà tôi?
Người thanh niên đó nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười. Cái nụ cười đó là của ông chồng chết tiệt nhà tôi đây mà. Đừng nói là người này ...không đâu, vớ vẩn.
Tôi lập tức dập tắt suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu. Tư Mạc nhà tôi sao có thể thành ra bộ dạng này được chứ? Chắc chắn không thể nào. Tôi bước đến, lịch sự chào hỏi.
"Xin lỗi, anh đây là... "
"Tôi muốn tìm Lạc Gia Hân! "
Tôi nhíu mày nhìn người trước mặt. Cái ngữ khí lạnh lẽo này ... Tôi đang ảo giác chăng? Tôi hít một hơi thật sâu, gạt đi ý nghĩ. Hắn tìm tôi á? Thật sự là tìm tôi sao? Tìm tôi để làm gì? Chúng tôi có quen biết sao? Ầy ...không đâu.
Nghĩ thế nhưng tôi vẫn lịch sự mời hắn vào nhà. Dù sao thì tới nhà cũng là khách, dù quen hay không cũng phải hành sự thật chu toàn với khách.
Tôi mời hắn ngồi, rót nước mời khách. Sau đó tôi liền hỏi hắn mục đích tới tìm tôi là gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081935/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.