Linh thể tôi mỗi lúc một mờ nhạt hơn, tôi cơ hồ cảm giác được mình thật sự sắp tán linh rồi. Nếu tán linh, linh hồn sẽ biến mất vĩnh viễn, không còn tồn tại nữa. Tôi không muốn, không muốn tán linh đâu.
Tư Mạc siết chặt tôi hơn, điều động tu vi trên người truyền sang cho tôi. Dù có khá hơn một chút, nhưng linh thể vẫn rất mờ nhạt.
"Linh hồn cô ấy rời khỏi thể xác quá lâu rồi. Phải lập tức trở về với cơ thể mới được".
Trở về cơ thể sao? Nhưng cơ thể của tôi ... Lưu Nguyệt Hy đang ở trong đó rồi. Nhìn cô ta kìa, vẻ mặt đắc ý như vậy, chắc chắn là không chịu rời khỏi rồi.
"Cút".
Tư Mạc buông Bối La Hy ra, lạnh lùng nói một chữ duy nhất. Cô ta đau lòng đến hóa điên, nước mắt từng dòng từng dòng lăn dài không dứt.
"Nếu còn có lần sau, đừng trách ta tuyệt tình".
"Được ".
Nói rồi cô ta biến mất.
Tâm trí tôi mơ màng, nhận thức đã dần biến mất. Tư Mạc đã truyền cho tôi không ít tu vi, nhưng nó chỉ giúp tôi được chút ít. Linh hồn con người nếu rời khỏi thể xác quá lâu, bị dương khí tổn hại e rằng cả thần tiên cũng không cứu được. Cách duy nhất lúc này là để linh hồn trở về với thể xác, nếu không thì tôi chắc chắn tán linh.
"Cô ta chắc cũng sẽ không chịu rời khỏi ".
"Không trả! Thì cướp ".
Lại một trận chiến sắp diễn ra. Tư Mạc đặt tôi ngồi xuống, vòng ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081933/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.