Lại một ngụm máu mang theo sự hỗn tạp phun ra từ miệng tôi. Tôi cảm nhận ruột gan mình gần như bị cắn nát bét. Đau!
Từ Dương và Đằng Nguyên vẫn không ngừng truyền nội lực vào cơ thể tôi nhưng tất cả đều vô ích. Cái thứ cổ trùng này thật là khó chơi quá rồi.
"Đại nhân, Đoạn Nghiệt kiếm đây".
Dực Phong xuất hiện, trên tay mang theo một thanh kiếm cổ. Thân kiếm màu trắng, trên thân còn có những hình thù kì lạ được khắc lên tinh xảo. Dực Phong nâng thanh kiếm lên ngang đầu, Tư Mạc liếc mắt nhìn qua. Thanh Đoạn Nghiệt kia tựa như có linh tính bỗng nhiên phát sáng, hướng phía Tư Mạc bay đến.
Tư Mạc nắm gọn thanh kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hinh Ninh. Hinh Ninh cười đau lòng, huyết lệ từ khóe mắt trào ra.
Tôi mơ hồ, ý thức đã không còn tỉnh táo nữa. Chỉ thấy Tư Mạc vung tay lên, thanh Đoạn Nghiệt vô tình bay xuyên qua người Hinh Ninh. Liền sau đó, cả thân ảnh kiều diễm kia liền tan thành những đốm trắng nhỏ. Những đốm trắng kia phát sáng, bao vây xung quanh Tư Mạc rồi như hòa vào trong cơ thể lạnh băng kia mất đi.
"Không ngờ Hinh Ninh lại yêu đại nhân đến thế. Ngay cả khi tán linh, linh thể vẫn muốn theo bên người".
Dực Phong nhỏ giọng nói, thanh âm có chút đau lòng. Hinh Ninh tán linh mà vẫn còn muốn bên cạnh Tư Mạc. Vậy thì tôi...lấy tư cách gì để so với cô ấy?
Nước mắt rơi ra, chảy dài xuống hai bên má. Máu tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081923/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.