Trời sáng, tôi khẽ cựa mình, người bên cạnh đã biến đâu mất. Chắc là đi rồi.
Bên ngoài, mọi người đang sì sầm bàn tán về chuyện gì đó. Tôi bước xuống giường, đi vệ sinh rồi ra hóng chuyện. Nghe nói ở hang động trước thôn, tối hôm qua có người nghe được tiếng khóc bi ai nên mọi người mới kéo nhau đi xem. Tính tôi vốn tò mò, nghe có chuyện lạ liền theo chân mọi người.
"Nha đầu, đừng đi".
Một bàn tay giữ tôi lại, Đằng Nguyên nhìn tôi, ánh mắt van xin tôi đừng đi. Tôi hỏi hắn tại sao lại không được đi. Hắn nói sợ tôi sẽ đau lòng.
Vớ vẩn, chỉ là có tiếng khóc thôi mà, có gì đáng để đau lòng chứ? Tôi hất tay hắn ra, hòa vào dòng người trong thôn đi về phía hang động. Đằng Nguyên thở dài, lặng lẽ đi theo phía sau.
Hang động trước thôn là một nơi kì bí, trước giờ đều không có ai dám bước chân vào. Chỉ nghe người ta đồn rằng, hang động đó có lối đi hướng xuống lòng đất. Chỉ nghe thôi cũng đủ nhát người rồi. Vậy mà tối qua lại nghe được tiếng khóc. Tôi thật sự muốn biết ai lại có lá gan lớn đến mức dám vào trong đó ngồi khóc.
Khi chúng tôi tới trước cửa hang thì đã thấy vài cảnh sát đứng đó, ngăn không cho người dân vào trong.
"Cái hang này thật là quá lạnh".
Một vị cảnh sát nói với giọng run run. Hình như anh ta vừa mới đi ra từ hang động nhưng... Cái người ngồi khóc trong kia đâu?
"Cái này e
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/2081924/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.