Xem ra ả ma nữ này chính là người hại Nguyên Lãng thành ra như vậy. Tôi nhìn chằm chằm hướng cô ta, lại thấy có chút gì đó quen thuộc. Phải rồi là ánh mắt. Ánh mắt đó giống tôi đến lạ.
Nguyên Lãng nhìn thấy cô ta đến, càng ra sức dãy dụa hơn. Từ Dương lấy ra một lá bùa dán lên trán hắn thì hắn mới ngồi im trở lại. Thiếm Ba quỳ xuống, liên tục dập đầu cầu xin Từ Dương giúp đỡ. Anh ta đỡ lấy thiếm Ba nói rằng anh chắc chắn sẽ lo chuyện này.
"Ây da, cô cũng đang ở đây sao, thật tốt".
"Hân nhi, cẩn thận! Em có cơ thể thuần âm, cô ta sẽ nhắm vào em".
Tôi ngơ ngác, cái gì mà cơ thể thuần âm chứ? Anh đang muốn nói gì vậy Từ Dương?
"Xem ra ngươi cũng biết không ít. Nha đầu, cơ thể của ngươi thật sự rất tốt".
Cô ta cười, một tràng cười lạnh người. Cô ta thực sự đang muốn cơ thể thuần âm này của tôi sao? Nếu vậy chẳng phải là tôi sẽ chết chắc sao? Không. Tôi không muốn.
Tôi lùi về sau mấy bước, Từ Dương đứng chắn trước mặt tôi. Anh bảo đừng lo lắng anh sẽ không để ai tổn hại tôi. Tôi gật đầu, nép sau lưng anh.
Ả ma nữ kia lao tới, ngón tay dài nhọn hoắt của ả nhằm vào hướng tôi. Từ Dương đẩy tôi ra sau, anh cầm thanh kiếm gỗ đào, nhón mũi chân bay về phía ma nữ. Rất thần kì, thanh kiếm gỗ kia ban đầu chỉ là một thanh kiếm bình thường vậy mà khi đánh nhau với ả ta nó lại phát sáng. Mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/153166/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.