Về? Về đâu chứ? Đây là Lạc gia thôn, quê quán của tôi cơ mà. Anh còn bảo tôi về, tôi phải về đâu đây?
Tôi nổi giận, xô hắn ra. Tại sao lại như vậy chứ? Người trong Lạc gia thôn cuối cùng đã gây ra nghiệp chướng gì mà phải chịu cảnh thế này.
Tôi khóc, khóc mãi. Hắn thở dài, bất lực. Một tên quỷ chết tiệt như hắn làm sao hiểu được cảm giác tan nhà nát cửa là thế nào chứ.
Sau câu nói đó, hắn phun một ngụm máu, ánh mắt mở to lên nhìn tôi. Một thanh kiếm đâm xuyên qua hắn, hắn trở nên mờ nhạt rồi dần tan biến trong vòng tay tôi. Tôi khóc không thành tiếng, cơ thể bất động trước khung cảnh xung quanh. Mọi việc diễn ra quá nhanh, tôi căn bản không kịp phản ứng. Giờ này khắc này, trái tim tôi tựa hồ ngừng đập, đau.
"Hân Hân, mau tỉnh lại đừng để cô ta điều khiển tâm trí em".
Đau quá! Cảm giác đau đớn đánh thức tôi dậy. Một cảm giác đau ở đầu lưỡi, mùi máu tanh tỏa ra khắp khoang miệng. Tôi mở mắt. Là Từ Dương, anh ta đang hôn môi tôi, còn cắn đầu lưỡi của tôi đến chảy máu.
Tôi xô Từ Dương ra, ánh mắt tức giận nhìn hắn.Không biết tên chết tiệt kia sẽ thấy thế nào nếu nhìn cảnh này chứ riêng tôi thì ...cực kỳ tức giận. Hắn nhìn tôi, âm trầm bảo tôi đừng nhìn vào mắt cô ta nếu không liền bị mộng ảnh của cô ta ảnh hưởng, sẽ để cô ta có cơ hội khống chế ý thức của tôi.
Ả ma nữ kia giận dữ hét lên. Tiếng hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/153167/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.