Trên đường trở về, tôi thấy có điều bất thường. Dù bây giờ chỉ mới hơn 7h tối một chút mà nhà nào nhà nấy đều đã đóng chặt cửa. Dù nơi này yên tĩnh cách biệt với cuộc sống bên ngoài nhưng cũng không cần đến nỗi như thế.
"Dì Lan đi đâu mới về vậy?".
Chúng tôi quay đầu lại, có vài người đang bước đến.
"A Cẩu đó à. Tôi đưa Hân nhi đi thăm mộ mẹ nó. Còn các cậu đi đâu thế này? "
"Nghe nói thiếm Ba đã tìm được người trị bệnh cho Nguyên Lãng, chúng tôi tới đó xem sao".
"Phải đó. Mọi người trong thôn đều đã đến đó cả rồi".
Người vừa bước đến là Nhị Cẩu thúc, dì Tư và bà Hai. Bọn họ đang cùng nhau đi đến nhà thiếm Ba. Tôi cũng suýt quên mất chuyện này. Thiếm đã đưa Từ Dương đến chữa trị cho con trai mình. Tôi cũng tò mò muốn xem thử, Từ Dương kia có bản lĩnh trị khỏi cho Lãng ca ca hay không. Thế là chúng tôi cùng nhau đi đến nhà của thiếm Ba.
Đến nơi đã thấy mọi người tập trung rất đông trong sân, ở giữa sân có một cái bàn được trải tấm vải màu vàng với hình bát quái. Phía trên bày biện nào nến nào nhang, trái cây hoa quả, gạo, nước,... Chúng tôi bước vào, hòa lẫn vào người trong thôn.
"Tấn ca, anh đi đâu vậy?"
"Anh thấy hơi mệt, anh về nhà trước".
"Để em đưa anh về".
"Không cần, anh tự về được. Em với bà ở lại nhớ cẩn thận".
Tôi gật đầu nhìn theo bóng anh ra khỏi cổng. Từ Dương từ trong nhà bước ra, trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/153165/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.