🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trên đường trở về, tôi thấy có điều bất thường. Dù bây giờ chỉ mới hơn 7h tối một chút mà nhà nào nhà nấy đều đã đóng chặt cửa. Dù nơi này yên tĩnh cách biệt với cuộc sống bên ngoài nhưng cũng không cần đến nỗi như thế.
"Dì Lan đi đâu mới về vậy?".
Chúng tôi quay đầu lại, có vài người đang bước đến.
"A Cẩu đó à. Tôi đưa Hân nhi đi thăm mộ mẹ nó. Còn các cậu đi đâu thế này? "
"Nghe nói thiếm Ba đã tìm được người trị bệnh cho Nguyên Lãng, chúng tôi tới đó xem sao".
"Phải đó. Mọi người trong thôn đều đã đến đó cả rồi".
Người vừa bước đến là Nhị Cẩu thúc, dì Tư và bà Hai. Bọn họ đang cùng nhau đi đến nhà thiếm Ba. Tôi cũng suýt quên mất chuyện này. Thiếm đã đưa Từ Dương đến chữa trị cho con trai mình. Tôi cũng tò mò muốn xem thử, Từ Dương kia có bản lĩnh trị khỏi cho Lãng ca ca hay không. Thế là chúng tôi cùng nhau đi đến nhà của thiếm Ba.
Đến nơi đã thấy mọi người tập trung rất đông trong sân, ở giữa sân có một cái bàn được trải tấm vải màu vàng với hình bát quái. Phía trên bày biện nào nến nào nhang, trái cây hoa quả, gạo, nước,... Chúng tôi bước vào, hòa lẫn vào người trong thôn.
"Tấn ca, anh đi đâu vậy?"
"Anh thấy hơi mệt, anh về nhà trước".
"Để em đưa anh về".
"Không cần, anh tự về được. Em với bà ở lại nhớ cẩn thận".
Tôi gật đầu nhìn theo bóng anh ra khỏi cổng. Từ Dương từ trong nhà bước ra, trên tay cầm theo một sợi chỉ đỏ, trên đó dán đầy những lá bùa trừ tà. Anh ta dùng sợi chỉ cột vào những cái cây trong sân tạo thành một vòng tròn, bảo tất cả mọi người vào trong. Sau đó Từ Dương cầm ra một cái bát lớn, đến trước mặt từng người dùng một nhánh liễu lấy nước trong bát quét lên mắt từng người.
"Mọi người nhớ lời ta dặn, lát nữa dù có nghe gì thấy gì cũng tuyệt đối không được phát ra tiếng động. Nghe rõ chưa?"
Tất cả mọi người đều im lặng gật đầu.Bước tới chỗ tôi, anh ta nói cần tôi giúp làm phép bày trận bắt quỷ.
Ai da! Lão ca ca à, anh đề cao tôi quá rồi. Tôi thì biết cái gì mà làm phép bố trận chứ? Anh không phải là muốn hù chết tôi đó chứ? Cho tôi xin đi.
"Gia Hân, thiếm cầu xin con. Xin con cứu A Lãng nhà thiếm đi. Thiếm xin con".
"Thiếm à, con ..."
"Hân nhi, con hãy giúp thầy Từ một tay đi".
Bà ngoại tôi lên tiếng, mấy người trong thôn cũng đồng thanh bảo tôi giúp đỡ. Từ Dương, anh giỏi lắm. Chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần, vậy mà anh lại chọc ghẹo tôi như thế. Tôi thở dài, bất lực bước theo hắn đi đến chỗ bàn làm phép.
"Anh cần tôi làm gì, thầy Từ?"
Tôi cố ý nhấn mạnh hai tiếng "thầy Từ" khiến hắn bật cười. Hắn bảo thiếm Ba và Tú Lam đưa Nguyên Lãng ra, sau đó hắn cắn đầu ngón tay, lấy máu đó chấm lên giữa *thượng đan điền.
* Trùng với huyệt ấn đường (giữa 2 chân mày) 
Tôi hỏi hắn làm thế để làm gì. Anh ta không trả lời, dìu Nguyên Lãng ngồi xuống ghế, lại dùng chỉ đỏ cột chặt anh vào ghế. Sau đó Từ Dương quay lại, sắc mặt nghiêm túc nói với tôi.
"Trong lúc làm phép, khi gọi hồn đến nếu có xảy ra chuyện gì thì hãy làm như tôi lúc nãy, cắn đầu ngón tay chảy máu sau đó ấn vào thượng đan điền. Như vậy sẽ tránh cho việc bị quỷ hồn nhập vào người ".
Tôi gật đầu, xen ra chuyện này thật không phải chuyện đùa. Dặn dò tôi xong, Từ Dương lại dặn dò những người trong thôn một lần nữa.
Từ Dương đốt ba nén hương cắm vào bát gạo, cầm cây kiếm gỗ đào, lấy một lá bùa đốt cháy lên. Miệng không ngừng lẩm bẩm thần chú gì gì đó.
Đồng hồ điểm 11h35' tối. Nguyên Lãng đang ngồi yên trên ghế bỗng nhiên vùng vẫy dữ dội, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm hướng tôi và Từ Dương.
"Tới rồi".
"Nguyên Lãng, Nguyên Lãng, ngươi đâu rồi".
Một âm thanh nghe buồn não ruột từ đâu vọng tới khiến tất cả chúng tôi đều không rét mà run. Từ phía xa xa, một làn khói trắng mờ nhạt xuất hiện tạo nên một cảnh sắc hết sức ma mị. Từ trong làn khói trắng, một thân ảnh nhẹ nhàng lướt đi. Đó là một cô gái với mái tóc dài, trang phục tân nương, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mang một khí sắc lạnh lẽo.
Thanh âm càng lúc càng gần, Nguyên Lãng dẫy dụa càng mạnh. Từ Dương này đúng thật là hài hước, hết cách rồi hay sao mà lại dùng một sợi chỉ đỏ bé xíu để trói một thanh niên như vậy? Dù trông Nguyên Lãng có vẻ ốm yếu nhưng cũng được tính là thanh niên trai tráng cơ mà. Cái tên Từ Dương này, chắc lại là đám đạo sĩ giả mạo lừa tiền chứ gì. Mặt mũi cũng đẹp đẽ vậy mà lại là kẻ lừa gạt.
Tôi bỉu môi, châm biếm. Nhưng không, tôi đã sai. Sợi chỉ đỏ kia nhìn mỏng manh thế mà Nguyên Lãng lại không tài nào làm đứt được. Hắn càng vùng vẫy, sợi chỉ càng sáng và siết càng chặt.
"Hồn tới là kẻ nào, mau khai tên họ".
Thân ảnh kia chầm chậm bay lướt qua trước mắt mọi người. Tôi có thể thấy, tất cả dân trong thôn ai nấy đều run rẩy, sắc mặt kinh sợ tột độ. Có người còn dùng tay che miệng, sợ mình sẽ phát ra tiếng động.
Thiếm Ba và Tú Lam cũng run rẩy kịch liệt. Hai người ngồi bẹp xuống sàn sau lưng tôi, mặt cắt không ra giọt máu.
Cô gái kia đến trước mặt chúng tôi thì bị cản lại. Hình bát quái trên khăn trải lại phát sáng khiến nữ quỷ kia hoảng sợ lùi về sau.
"Hay cho tên đạo sĩ thối nhà người, lại dám phá hư chuyện của ta".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.