Sau khi trở về, tôi cùng bà ngoại chuẩn bị hoa quả tươi, giấy tiền vàng mã rồi đi ra mộ của mẹ. Mẹ tôi được chôn ở *Lạc gia chi mộ, nghĩa địa lớn trong thôn.
* Nơi an táng những người họ Lạc.
5h chiều ánh nắng ngả vàng, Mặt Trời cũng dần xuống núi. Triệu Tấn lúc này cũng đi cùng tôi và bà, anh lại mở chiếc dù đen kia ra. Ba người chúng tôi một già hai trẻ im lặng kéo nhau ra nghĩa địa.
Khỏi phải nói cũng biết nghĩa địa là nơi thế nào, âm u lạnh lẽo đến mức một cơn gió nhẹ thổi qua cũng đủ khiến người ta run sợ. Tôi cũng không ngoại lệ, chỉ vừa bước vào cổng, đã thấy lo lắng trong lòng.
Mộ phần của mẹ tôi được chôn ở giữa khu nghĩa địa, xung quanh còn rất nhiều ngôi mộ khác. Tất cả đều là người của Lạc gia thôn này. Đi vào sâu một chút chính là mộ phần của mẹ tôi, trên bia có khắc tên bà Lạc Nhã Tịnh. Nhìn tấm bia đó, trái tim tôi tan chảy. Dưới nấm mộ kia là mẹ tôi, người đã vì tôi hi sinh cả tuổi xuân của mình. Mẹ đã yên nghĩ nơi mộ sâu lạnh lẽo, mẹ ơi! Tôi thấy khóe mắt cay cay, cổ họng nghẹn đắng, nước mắt theo cảm xúc chảy dài xuống hai gò má.
" Nhã Tịnh à, Hân nhi nó về thăm con rồi đây".
Bà ngoại lạc giọng nói. Bà cũng đang khóc. Tôi nhớ rất rõ năm đó khi mẹ tôi mất, bà khóc đến bất tỉnh. Nghĩ thôi cũng thấy chua xót. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mấy ai có thể hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/153164/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.