"Không sao không sao, họ cũng không thể làm hại con mà".
Bà lên tiếng an ủi, tôi thở dài lắc đầu. Bà hỏi tôi có muốn đi viếng mộ mẹ tôi không, tôi tất nhiên là đi rồi. Tên chết tiệt kia bảo hắn có việc không đi cùng được. Tôi nói không sao. Bà bảo chiều sẽ đưa tôi đi vì chút nữa bà phải sang Mạc gia thôn phụ giúp đám tang của Tam thúc. Thế là trong nhà chỉ còn lại tôi và Tấn ca.
Ăn uống xong bà thay quần áo ra khỏi nhà, tên chết tiệt cũng biến mất. Tôi vào phòng Tấn ca, gõ cửa vài cái nhưng không nghe trả lời, chắc còn đang ngủ.
"Dì Lan ơi, có nhà không? ".
Dì Lan chính là tên mà mọi người trong thôn hay gọi ngoại. Tôi bước ra cửa, thì ra là thiếm Ba đây mà. Thiếm Ba là một góa phụ, chú Ba chồng của thiếm mất khi người cô con gái út vừa tròn 6tháng. Vợ chồng chú đều là người của Lạc gia thôn, có hai người con một trai một gái. Cậu con trai lớn hơn tôi 3 tuổi. Cô út nhỏ hơn tôi những 5 tuổi.
Từ khi chồng mất, thiếm luôn thủ tiết thờ chồng, một mình gồng gánh nuôi con. Nhiều lần, mẹ chồng thiếm cũng muốn thiếm đi thêm bước nữa nhưng thiếm một mực từ chối. Thật đúng là người có tình có nghĩa.
Thiếm Ba thấy tôi liền rất vui mừng. Tôi mời thiếm vào nhà, rót trà ngồi trò truyện. Thiếm hỏi thăm tôi đủ chuyện, rồi còn hỏi có lấy chồng hay chưa khiến tôi thật khó trả lời. Tôi chuyển chủ đề, hỏi Nguyên Lãng có thành gia lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-quy/153163/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.