Cẩn Ngôn cố rời khỏi nơi đó thật nhanh, càng xa càng tốt, cô sợ phải thấy cảnh đó, nếu như lúc nãy... Một chút nữa thôi thì cô đã không kiềm được lòng chạy lại để ôm lấy nàng cho thỏa nỗi nhớ của bản thân đã dồn nén từ rất lâu.
- Này cô gì ơi, trễ rồi ngồi ở đây không tốt lắm, nhà cô ở đâu vậy?
Cô ngẩng mặt lên nhìn người đang hỏi mình, hóa ra cô mệt quá nên ngồi ở đây nãy giờ sao? Mà giọng nói này quen quen, trong bóng tối Cẩn Ngôn nheo mắt để nhìn rõ người kia hơn một chút.
- Có phải là Cẩn Ngôn không? - Người kia cũng bất ngờ không kém.
- Gấu ngâu si! Cậu là gấu ngâu si! Có đúng không?
- Hahaha bạn yêu! Không ngờ huynh đệ ta có duyên lại gặp nhau gần bãi rác như thế này.
Cô chợt dừng lại, cô ngửi thây mùi hôi xộc thẳng vào mũi mình, chậm chạp quay đầu qua bên phải thì đập vào mắt cô là rất nhiều bao rác chất chứa ở đó, có lẽ hồi nãy do khóc nhiều cộng dồn với sự mệt mỏi nên cô không để ý, quay sang Tử Tân cười trừ.
- Ờ haha mà nhà cậu đâu gần đây hả?
- Đúng rồi, đi vào hẻm xíu là tới, còn cậu làm gì ở đây? Lại còn ngồi gần cái chỗ này nữa chứ.
- Chắc chưa ăn gì nên đi bộ mất sức - Cô trả lời qua loa rồi nhớ lại lúc nãy, cô đi rồi chạy từ bệnh viện ra, cô cứ đi đi trong vô thức..không ngờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-dung-di/2883575/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.