Dạo bước xung quanh bờ sông. Tần Lam vẫn yên tĩnh ngắm nhìn cảnh vật nơi đây. Nàng có thể thấy được sự cố gắng của Nhiếp Viễn nhưng nàng bây giờ làm sao có thể tiếp nhận được khi trái tim đang còn vấn vương người khác?
- Em khát nước không? Anh đi mua cho nhé? -Nhiếp Viễn ân cần hỏi.
Nàng gật đầu rồi đi đến cái ghế đá ngồi xuống, ánh mắt nhìn ra một nơi xa xăm, như đang nghĩ đến câu nói đầy bí ẩn của anh khi nãy. Anh vẫn ấm áp, vẫn luôn bên cạnh quan tâm chăm sóc nàng, giá như anh tìm được người xứng đáng bù đắp lại thì giờ đã khác, có lẽ anh luôn mãi chạy theo những thứ không thuộc về mình mà bỏ quên đi đã có rất nhiều người thương yêu anh.
- Em ngồi đây nhé, anh mua rồi về ngay!
Nhiếp Viễn can đảm vén tóc mai nàng sang một bên rồi định đứng dậy, nhưng cơn choáng váng ở đầu khiến anh khựng lại một chút.Anh lấy tay xoa hai thái dương, mặt nhăn lại. Tần Lam thấy anh còn đứng đó thì ngẩng đầu lên thấy anh đang bặm môi.
- Anh... Mệt sao?
- A.. Anh ổn mà, có thể là do... Công việc dạo này nhiều quá thôi.. Em ngồi đợi anh nhé?
Anh mỉm cười gượng trấn an nàng, đầu anh đau thấu, chân nặng trĩu đi trông thấy. Anh cố tỏ ra thật bình thường để bước đi nhưng... Một cái nhói đau đến tận xương tủy khiến anh ngã quỵ xuống, trước khi đôi mắt nhắm lại anh đã thấy được vẻ mặt hốt hỏang của nàng.. Và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-oi-dung-di/2883577/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.