"Pinocchio vừa đến bờ biển, liền đưa mắt nhìn ra xa ngoài biển khơi rộng lớn, nhưng chẳng có con cá mập nào nhìn thấy cả. Mặt biển phẳng lặng như một tấm kính thạch anh......"
Giọng nói của người đàn ông không thay đổi ngữ điệu nhiều, không giống như đang kể truyện, giống như đang đọc một phần báo cáo thì đúng hơn.
Nhưng cậu bé đang nằm trong chăn vẫn cảm thấy ly kỳ, và cũng không còn chống lại được với cơn buồn ngủ đang dần kéo đến nữ, dần dần đôi mắt đã nhắm lại.
Tư Đồ Thận nhìn con trai đã đi vào giấc ngủ say, liền gập lại cuốn " Pinocchio" đang cầm trên tay.
Khi đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng, thì cánh tay đặt trên giường của anh đột nhiên bị kéo lại, anh giật mình quay lại nhìn, cậu bé trong giấc ngủ mơ khuôn mặt vẫn hơi tỏ ra sợ hãi.
Do dự một lúc, anh lại cúi người ngồi xuống giường, rất nhanh, khuôn mặt của cậu bé lại thoải mái hơn rất nhiều.
Tư Đồ Thận không dám đi ra nữa.
Buổi sáng dậy sớm sau khi ký xong một tập hồ sơ, gọi liền hai cuộc điện thoại cho khách hàng, mở một cuộc họp nội bộ xong, Tư Đồ Thận không nghỉ ngơi liền lập tức chạy tới công trường đang thi công.
Giống như hai ngày trước, anh đỗ chiếc Porsche của mình cách công trường thi công khoảng 100m, sau đó lấy vé xe, trong đầu nghĩ xem chỗ nào cần công nhân chú ý hoặc sửa chữa.
Nhưng khi gần tới nơi, anh lại phát hiện ra, người hiện tại đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-ngoan-ngoan-nghe-loi/1968517/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.