Chương trước
Chương sau
Nhắc mới nhớ, hình như Dạ Huyết không tham gia buổi tiệc này thì phải. Tôi thấy hơi lo lắng, có khi nào vì tin đồn vớ vẩn mà anh ấy ghét tôi, không muốn đến đây?

Tôi hỏi ông đạo diễn về tình hình của Dạ Huyết. Hình như ông ta vẫn luôn có ý gán ghép hai chúng tôi, nhiệt tình nói:

"Cậu ta đang ở nhà riêng trên thành phố, cô nên sắp xếp thời gian gặp cậu ta, bồi đắp mối quan hệ với cậu ta đi. Có vẻ dạo gần đây tâm trạng cậu ta không tốt, lúc nào tôi gọi cậu ta cũng gắt gỏng với tôi hết ấy!"

Tôi gật đầu cho có, trong lòng càng loạn hơn. Tôi lo lắng, nghĩ đến khoảng thời gian gần đây Dạ Huyết đột nhiên lạnh nhạt với mình. Dễ có khả năng anh ấy tức giận vì tin đồn giữa hai chúng tôi lắm!

Tôi cũng chẳng hiểu mình bị gì, chỉ là một bạn diễn bình thường thôi, tại sao bị anh ấy lạnh nhạt tôi lại thấy thấp thỏm lo lắng thế này?

Tối đó, tôi cứ mở điện thoại ra rồi lại tắt đi, không biết phải làm sao để mở lời nói chuyện với Dạ Huyết. Tôi nghĩ nát óc mới ra được một lý do, nhắn tin cho anh ấy:

"Lâu rồi không gặp, bao giờ anh quay lại đoàn phim thế?"

Tôi ngồi chờ Dạ Huyết trả lời tin nhắn, cảm giác mình đúng là điên thật rồi, cứ như mong mẹ về chợ vậy, quá sốt ruột.

Chờ một lúc vẫn không thấy anh ấy trả lời, tôi càng bồn chồn thấp thỏm hơn, bèn đánh liều nhắn tiếp:

"Em nghe nói anh đang bận à?"

"Có thể dành chút thời gian gặp mặt không, em có chuyện này cần nói với anh."

Tôi nhìn chằm chằm điện thoại, cảm thấy mình hỏi như vậy quá thất lễ, thế là tay nhanh hơn não, tiếp tục nhắn:



"Nếu anh bận không đến đoàn phim được, em có thể đến nhà gặp anh không?"

Lần này tin nhắn vừa được gửi đi, Dạ Huyết đã trả lời ngay lập tức:

"Được."

Sau đó còn tận tình gửi địa chỉ cụ thể cho tôi nữa.

Tôi nhìn lại những tin nhắn mình vừa gửi, mặt nóng bừng bừng. Lời lẽ có vẻ không ổn lắm, cứ như tôi đang chủ động tiếp cận anh ấy vậy.

Tôi ngơ ngẩn cả ngày trời, cuối cùng vẫn quyết định đi hỏi ý kiến Phong Bà Bà cho tôi lên thành phố mấy hôm. Tôi đã lỡ hứa rồi, nếu nuốt lời không đi, Dạ Huyết sẽ càng mất thiện cảm với tôi hơn.

Tôi cứ nghĩ bà sẽ không đồng ý, trong đầu vạch ra kế hoạch B, nếu bà không đồng ý, tôi sẽ trốn đi. Nhưng thật bất ngờ, tôi vừa mở miệng xin xỏ, bà đã đồng ý ngay tức khắc.

Tôi tròn xoe mắt không tin nổi, vội vã đi dọn đồ, nhanh tay trước khi Phong Bà Bà đổi ý.

Tôi suy nghĩ cân nhắc, đi đến bến tàu trên thị trấn, đi tàu điện ngầm, vừa nhanh vừa tiện. Tàu chạy rất êm, tôi ngồi trên ghế, gà gật ngủ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi giật mình mở mắt ra, thở hổn hển, trán nhễ nhại mồ hôi. Tôi cảm giác rất tức ngực, như thể có cái gì đang đè lên ngực tôi vậy!

Bóng đè sao?

Tôi nghĩ đến những lúc mình bị bóng đè, trong lòng lo lắng. Nhưng rồi tôi lại tự gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, tôi đang ngồi đàng hoàng chứ có phải nằm đâu, hơn giữa trên tàu nhiều người như vậy, làm sao có thể bị bóng đè được chứ!

Người đàn ông bên cạnh quan tâm hỏi tôi:



"Cô có sao không?"

Tôi nhìn anh ta, mặt mũi sáng sủa, trông có vẻ thân thiện hòa đồng.

"Cảm ơn, tôi không sao."

Tôi thấy đầu rất đau, đầu óc mơ màng. Ngồi được một lúc, tôi lại không nhịn được, mắt cứ díu lại. Cho đến khi tôi lại cảm nhận được ngực mình có cái gì đó đè lên, tôi mơ màng mở mắt ra, hình như tôi thấy một bàn tay đang đặt lên ngực mình!

Tôi kinh hoàng hét ầm lên, tất cả mọi người trên tàu đều nhìn tôi. Người đàn ông ngồi bên cạnh cũng quay ra hỏi han:

"Cô sao vậy?"

Tôi nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Rõ ràng khi nãy tôi thấy một bàn tay đặt lên ngực mình...

Nhưng nhìn vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra của anh ta, cộng với mọi người trên tàu cũng nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, tôi cảm thấy hình như mình bị ảo giác. Nếu người này có ý đồ sàm sỡ tôi, vậy thì chắc hẳn trên tàu phải có người nhìn thấy chứ? Đằng này không ai có phản ứng gì.

Đến nơi, tôi xuống tàu, bắt taxi đi đến địa chỉ nhà Dạ Huyết. Tôi vẫn còn đau đầu từ khi ở trên tàu, ngồi trên taxi, tôi lại gật gù, lim dim mắt. Nhưng chỉ một lúc sau, tôi giật mình mở bừng mắt ra.

Trong đầu tôi hiện lên khung cảnh một vụ tai nạn giao thông, nạn nhân chính là người đàn ông ngồi cạnh tôi trên tàu. Anh ta bị xe nghiến nát hai bàn tay....

Tim tôi đập thình thịch, trán nhễ nhại mồ hôi. Đây không phải lần đầu tiên tôi mơ thấy những chuyện trong tương lai.

Tôi thường xuyên mơ thấy những chuyện chưa xảy ra, nhưng đó toàn là những chuyện nhỏ nhặt, không đáng nhắc đến. Ví dụ như ngày còn bé tôi thường mơ thấy bài kiểm tra mình được bao nhiêu điểm, mơ thấy trong thôn nhà nào có đám cưới, ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.