Chương trước
Chương sau
– Phải! Chú Chung Dương là chồng của em!

Chung Dương nghe Kiều Chi thừa nhận bỗng nhiên nơi khóe môi mỏng mấp máy ẩn hiện ý cười tự mãn, đáy mắt sáng rực, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn ra, anh thong thả đút tay vào túi quần.
Người anh trong câu lạc bộ của Kiều Chi mải một lúc sau mới có thể hoàn hồn mở miệng, bộ dạng đã không còn hớn hở vui vẻ nữa, thái độ trở nên dè dặt gượng gạo nói.

– Chi Chi… em thật sự kết hôn rồi hả?

Kiều Chi hồn nhiên gật đầu: – Vâng, cảm ơn anh hôm nay đã ghé sang thăm bố em, rồi còn đưa em về nữa nhé.

Gương mặt cậu ta hiện rõ nét buồn buồn xen lẫn sự hụt hẫng, cậu rụt rè mất tự nhiên nhìn Chung Dương một cái vô tình bắt gặp ánh mắt như ngọn lửa chăm chú quan sát mình thì sợ hãi, liền vội vã nhìn lại Kiều Chi chấp nhận sự thật, cậu ta gãi gãi đầu cười trừ lên tiếng đáp.

– Không… không có gì đâu, thế anh về trước nha Chi Chi.
– Vâng, tạm biệt anh!

Kiều Chi đưa tay vẫy vẫy, trên môi còn kèm theo một nụ cười rất tươi tắn, cậu ta gật gật quay sang cúi đầu lễ phép chào Chung Dương rồi gấp gáp ngồi lên chiếc xe gắn máy phóng đi mất! Sau khi cậu ta rời đi khỏi, Mận níu níu cánh tay Kiều Chi nũng nịu hỏi, bởi Mận biết rõ dường như đang có một người tò mò rất muốn nghe.

– Mợ Chi, anh đó là ai vậy ạ?

– Hả? À, anh Trung Kiên là đàn anh trong câu lạc bộ tiếng anh của chị, anh Kiên biết bố chị nhập viện nên đã đến thăm.

Mận chu môi phồng má đáp: – Vâng ạ!

Kiều Chi bẽn lẽn ngẩng đầu nhìn Chung Dương một cái, xong liền hỏi khéo Mận khi thấy cả hai người đều xuất hiện ở ngoài đây, bởi vì Kiều Chi sợ Chung Dương nhìn thấy cảnh này sẽ khó chịu rồi nghĩ sai về cô mất, dù gì bản thân cô đã đồng ý kết hôn vậy nên phải biết giữ mình, tránh đi cùng với người con trai khác, chòm xóm mà thấy dị nghị tới tai ông bà Lý thì lại không hay, lớn chuyện.

Kiều Chi cười: – Sao em lại chạy ra đây thế?

Mận tí ta tí toét đáp: – Em thấy mợ về nên chạy ra ạ! Mình vào nhà thôi mợ, hôm nay em có làm một món bánh cho mợ á, mợ vào nếm thử nha.

– Được!

Mận ôm khư khư cánh tay Kiều Chi cùng nhau đi vào nhà, phía sau Chung Dương cũng chầm chậm sải chân bước theo. Vào trong Kiều Chi nhanh chóng lên phòng thay quần áo rồi mới xuống thưởng thức bánh Mận làm sau. Ngó nghiêng thấy Kiều Chi đã đi khuất Chung Dương khàn giọng gọi.

– Mận?

– Dạ cậu Dương!

Mận tròn xoe mắt nhìn! Chung Dương nhớ lại lúc ở ngoài cổng Mận đã bênh vực mình thì thấp giọng nói khẽ.

– Em muốn ăn kem không? Cậu mua cho.
– Dả? Sao cậu Dương lại mua kem cho em chứ?
– Mận không thích kem hả?

Mận lắc lắc đầu: – Không ạ! Em đã lớn rồi không còn muốn ăn kem nữa.

Chung Dương nghe xong dở khóc dở cười chịu thua, anh đút tay vào túi quần lấy ví ra rút hẳn vài tờ mệnh giá lớn nhất đưa cho Mận.

– Cậu cho em, muốn ăn gì thì lấy mua.

Mận đứng đần tại chỗ ngờ nghệch nhìn chằm chằm Chung Dương! Mận không hề táy máy tay chân, một lúc sau liền cẩn trọng từ chối.

– Em không lấy đâu, mẹ mà biết em lấy tiền của cậu Dương sẽ quở trách em.

Chung Dương phì cười ồn hòa nói: – Cái này là cậu cho, nếu mẹ em hỏi thì bảo với cậu, mau nhận đi cậu cho em tiêu vặt.

Mận vẫn nhất quyết không dám bước tới nhận, thấy Mận rụt rè sợ hãi Chung Dương nói tiếp.

– Sao đấy? Chê thứ cậu cho hả.

Mận lúng túng xua tay: – Không phải ạ, sao em dám chê chứ, tại em sợ mẹ mắng.

– Sẽ không mắng đâu một lúc nữa cậu sẽ vào nói với dì Ba! Giờ thì yên tâm nhận đi.

Mận chậm rãi bước đến hai tay đưa lên lễ phép nhận lấy số tiền Chung Dương cho: – Em… em cảm ơn cậu!

– Ừ!

Đưa xong xuôi dáng vẻ Chung Dương vô cùng thong thả thoải mái xoay người định bước lên lầu thì nghe Mận ngây thơ hỏi lại.

– Cậu Dương, cậu muốn mua buộc em hả?

Phút chốc hàng mày đen rậm nhíu lại, cơ thể dần trở nên cứng nhắc. Con bé Mận này mới chỉ 16 tuổi đầu mà tinh ranh quá! Nhưng dù thế Chung Dương cũng không bao giờ thừa nhận, anh nghiêm nghị quay sang khẽ khỏ nhẹ lên trán Mận lạnh giọng nhắc nhở.

– Linh tinh!

Dứt lời Chung Dương đi một mạch lên tầng hai, Mận ôm trán xụ mặt! Rõ ràng là như thế mà. Đột nhiên lại cho Mận tiền tiêu vặt thì hẳn là vì chuyện Mận đã nói giúp cậu ở ngoài cổng để đuổi anh tên Kiên kia đi về.

Cậu Dương rõ ràng là đã để ý tới mợ Chi rồi!

***

Hôm nay nhà họ Lý quây quần cùng nhau dùng cơm rất sớm. Hình như bố mẹ Chung Dương còn bận việc gì nữa thì phải, Kiều Chi thấy hai người rất gấp, cô còn loáng thoáng nghe bác Lý căn dặn người làm vô cùng kỹ lưỡng, cơ mà nghe thì nghe thế chứ Kiều Chi không tọc mạch quá nhiều.

Dùng cơm xong Kiều Chi và Chung Dương cùng xin phép trở lên phòng, như thường lệ Kiều Chi đem quần áo vào phòng toilet tắm rửa sạch sẽ trước, còn về phần Chung Dương anh vẫn miệt mài chú tâm xử lý công việc.

Ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt Chung Dương lơ đễnh nhìn vào đồng hồ, bỗng nhiên anh chau mày nhăn nhó khi phát hiện Kiều Chi vào phòng tắm hơn 1 giờ rồi còn chưa ra, lần trước anh để ý cô tắm trung bình tầm 30 phút là xong thế mà hôm nay lại kéo dài như vậy? Chung Dương buông cây viết trên tay, chậm rãi tháo mắt kính đứng dậy sải chân đi tới trước cửa phòng tắm động tác nhẹ nhàng gõ cửa cất giọng gọi cô.

– Kiều Chi?

Anh gọi nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì hết! Yên ắng đến lạ, Chung Dương xót ruột gõ thêm vài tiếng.

– Kiều Chi? Em có sao không?

Dứt lời Chung Dương mới nghe được bên trong phát ra tiếng rề rề ngập ngừng từ cô, thanh âm bé xíu như mèo kêu.

– Cháu… không sao ạ!

– Kiều Chi, em ở trong đấy hơn 1 tiếng rồi đấy, ngâm nước nhiều không tốt có sức khỏe đâu biết không, cơ thể sẽ dễ bị nhiễm lạnh.

– Dạ… cháu ra liền bây giờ ạ.

– Ừ!

Giây phút Chung Dương quay lưng đi lại nghe ở bên sốt sắng hớt hải gọi: – Chú… chú ơi?

Chung Dương dừng bước: – Tôi nghe.

Kiều Chi lưỡng lự ngập ngừng: – Chú… chú có thể gọi Mận lên đây giúp cháu được không ạ?

Chung Dương khẽ cau mi nhàn nhạt giọng: – Để làm gì?

Bên trong lại trở nên yên lặng, sau một lúc lâu Kiều Chi dè dặt đáp: – Cháu có chuyện nhờ em Mận giúp.

– Tôi không giúp được em?
– Chuyện… chuyện này không được ạ!
– Vậy thì em tự xuống mà gọi Mận lên đi.

Chung Dương bày ra bộ mặt giận dỗi không phục, ở bên trong Kiều Chi càng trở nên khó xử, bỗng nhiên một tiếng động lớn vang lên, dường như Kiều Chi làm rớt đồ. Chung Dương giật mình lo lắng bước đến gần hỏi han.

– Kiều Chi? Em ổn không?

Kiều Chi nức nở, xấu hổ lên tiếng: – Cháu không ổn, cháu không ra ngoài được, chú có thể giúp cháu gọi Mận lên được không?

Nghe Kiều Chi khóc mà ruột Chung Dương thắt lại.

– Em bị sao?

– Cháu… cháu đến kỳ.

Chung Dương như trút bỏ được nổi lo, anh thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ mỉm cười nhẹ! Hóa ra là đến tháng xấu hổ quá tới nức nở khóc không dám ra sao? Chung Dương thấp giọng.

– Em mặc quần áo chưa? Rồi thì mở cửa đi.

Kiều Chi mím chặt bờ môi chần chờ một hồi thì bước đến mở khóa cửa, Chung Dương nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt trắng bệch của cô mà xót, hóc mắt đo đỏ, cánh môi bị cô cắn đến mức đỏ lên, bộ dạng rụt rè dè dặt, không suy nghĩ nhiều Chung Dương khom lưng bế Kiều Chi lên đi lại giường, Kiều Chi giật mình chưa kịp phản ứng đã nằm gọn trong lồng ngực anh, thái độ sượng sùng e ngại.

Chung Dương cẩn thận để cô ngồi trên giường, Kiều Chi tức khắc mất tự nhiên không thoải mái nhỏ tiếng nói.

– Sẽ… làm bẩn giường của chú.

– Bẩn thì thay, mau ngồi yên đi.

Nói xong, anh nhanh chóng kéo chăn đắp lên người cô để giữ ấm, căn dặn:

– Ngồi ở đây, tôi xuống gọi Mận lên cho em.
– Cảm ơn chú.

Chung Dương khẽ “ừ” xoay người rời khỏi phòng trở xuống dưới nhà, liếc mắt nhìn xung quanh trống trơn Chung Dương không khỏi ngạc nhiên, anh đi vô bếp thì thấy mỗi bác Hai.

– Bác Hai?

– Ôi, cậu Dương cần gì thế, tôi lấy cho.

– Nhà sao vắng thế? Mọi người đi đâu hết rồi ạ?

Bác Hai cười bảo: – Dạ cả nhà theo ông bà chủ lên chùa trên núi cúng kiếng rồi á cậu, ông bà khởi hành để kịp sớm đến đó. Đợt này đã cậu Dương có vợ nên ông bà đi cúng sớm hơn.

– Cả nhà đi hết sao?

– Dạ, lễ lần này nhiều lắm cậu Dương, nên mọi người trong nhà đều phải đi hết để phụ, ông bà đi cũng nữa tiếng rồi ạ, ông bà nói không cần báo cậu dầu gì thì chiều mơi ông bà về rồi! Hiện giờ nhà chỉ còn cậu mợ và tôi.

Chung Dương bất lực thở dài một hơi.

Thấy cậu Dương như đang cần gì đấy bác Hai nhanh nhẩu liền hỏi lại.

– Cậu Dương cần gì hở?

– Dạ không, mà nhà mình có trà hoa cúc không bác?

– Có cậu, để tôi đi lấy.

Chung Dương gật đầu: – Dạ, bác Hai lấy giúp cháu nha.

– Vâng, mà cậu Dương có muốn tôi đun luôn rồi đem lên phòng ngủ cho cậu không?

– Dạ không cần đâu ạ, bác cứ để đó một lúc cháu về cháu đun sau.

– Cậu Dương đi đâu thế ạ?

– Cháu đi mua đồ cho Kiều Chi.

Bác Hai nghe xong hơi sửng sốt nhưng rồi cũng gật gù, không hỏi thêm gì nữa, Chung Dương xoay người đi lên phòng. Trên giường Kiều Chi vẫn ngoan ngoãn ngồi im thấy anh quay lên cô mừng rỡ nhưng lại thấy anh chỉ đi có một mình, không thấy Mận đâu, Kiều Chi xụ mặt rầu rĩ hụt hẫng, Chung Dương chậm rãi lên tiếng.

– Cả nhà theo bố mẹ tôi đi rồi, em ngồi đây chờ một lúc, tôi đi mua cho em.

– Hả? Nhưng… nhưng mà đàn ông mua cái này sẽ kỳ lắm.

Chung Dương khoác áo nhíu mày nhìn, lời nói có chút cục súc nhưng lại đong đầy sự nuông nay quan tâm.

– Kỳ cái gì?

– Thì…

– Tôi đi mua cho vợ mình chứ mua cho ai mà kỳ? Em lo ngồi yên đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.