– Tôi đi mua cho vợ mình chứ mua cho ai mà kỳ? Em lo ngồi yên đi. 
– Nhưng mà… 
– Nhưng nhị cái gì, không lẽ em định để bộ dạng như này rồi tự mình đi mua hửm. 
Kiều Chi mím môi, bị câu nói của Chung Dương làm cho cứng cả họng, Kiều Chi giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh chằm chằm im lặng, cô không thể ra hàng mua được, chân cô bây giờ như nhũn ra đã vậy bụng còn râm râm đau, chỉ cần một động tác nhẹ bên dưới cứ thế mà tuôn ra, bí bách Kiều Chi rụt rè khe khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, hiện rõ vẻ ngại ngùng cùng xấu hổ. 
Chung Dương thấy vậy cũng lập tức chỉnh lại giọng nhỏ nhẹ lên tiếng. 
– Ở nhà đi, tôi ra hàng mua nhanh mang về cho em. 
– Dạ, cháu… cháu cảm ơn chú! 
– Ừ! 
Dứt lời, Chung Dương cầm chìa khóa lên xoay người mở cửa phòng rời khỏi, anh đi xuống nhà lái xe chạy đi. Bác Hai tức tốc mở cổng xong thì bước vào trong nhà, bác Hai cũng không biết rốt cuộc cậu Dương đi mua cái gì cho mợ Chi! Mãi 5 phút sau Chung Dương quay về lúc anh bước xuống xe trên tay còn cầm một cái túi bóng màu đen bước vô, bác Hai trợn mắt nhìn nhìn, trong đầu ngờ ngợ nhưng đâu dám hỏi? 
Chung Dương đi đến chân cầu thang thì bỗng dưng dừng bước, anh ngoảnh đầu nhìn bác Hai cất giọng hỏi, thanh âm từ tốn lại hết sức nhỏ nhẹ. 
– Có trà hoa cúc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573174/chuong-13.html