– Chung Dương! Con… vừa nói cái gì? 
– Dạ, đồ ăn rất ngon, rất vừa miệng ạ! 
Chung Dương dừng động tác ngẩng đầu điềm nhiên trả lời, ông bà Lý mặc dù rất hài lòng nhưng cũng hơi giật mình sửng sốt! Tự dưng Chung Dương ngoan ngoãn nghe lời đột xuất không khỏi khiến hai ông bà Lý chưa kịp thích ứng, sau một lúc ông Lý cười hà hà. 
– Ngon thì ăn nhiều vào, công sức của Kiều Chi đấy. 
– Vâng! 
Dứt lời, Chung Dương tiếp tục ăn, Kiều Chi ở bên bất chợt khẽ cười nhẹ, không hiểu tại sao được anh công nhận lại khiến Kiều Chi vui tới vậy? Ông Lý thấy Kiều Chi chỉ mải đứng mà không chịu ngồi xuống thì thấp giọng giục. 
– Chi à, ngồi ăn đi con. 
– Vâng ạ! 
Hai ông bà Lý ăn mà tấm tắt khen! Bác Lý trai còn ăn thêm tô thứ hai, nhìn mọi người thích trong lòng Kiều Chi quả thực rất vui! Bà Lý vừa ăn vừa không ngừng liễc mắt nhìn Chung Dương để thăm dò quan sát. Đúng là Chung Dương cứ khang khác thế nào ấy! Bà Lý nhẹ nhàng thở sâu, nhìn sang Kiều Chi ôn nhu hỏi chuyện. 
– Chi Chi, con được nghỉ học rồi hửm? 
– Dạ vâng, thi xong xuôi nhà trường cho lịch nghỉ hẳn một tuần ạ, mấy hôm nay rảnh cháu xin phép sẽ ghé qua chăm bố. 
– Được, con cứ vô với bố đi. 
– Dạ vâng, cháu cảm ơn bác Lý. 
Bà Lý cười, lại đảo mắt qua nhìn Chung Dương dặn dò: – Chung Dương, sẵn tiện đường con đưa Chi Chi đến bệnh viện đi. 
Kiều Chi ngay lập khựng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573178/chuong-11.html