– Đến đấy mẹ sẽ lấy công bằng lại cho con, làm gì có chuyện người khác khinh thường con? Dù không biết dâu nhà họ Lý thì cũng không có kiểu ăn nói mất dạy thế. 
– Bà ơi, bà lấy lại cho cả con nữa nha, cái cô đó hung hãn lắm á bà, mắt cứ trợn lên cứ lườm nguýt con mãi thôi. 
– Được, đến chỉ mặt cho bà! 
Mận tí ta tí tởn cười cười gật đầu lia lịa như vừa chút bỏ được gánh nặng trong lòng, Kiều Chi ở cạnh mặt mũi hơi căng thẳng lo âu, thực sự chuyện cũng không có gì to tát Kiều Chi không để bụng, dầu gì có lẽ người ta cũng không cố ý, không biết thì không có tội, Kiều Chi không trách! 
Mắt thấy Kiều Chi có vẻ sượng sùng ngượng ngùng, bà Lý vội quay sang cẩn thận hỏi han. 
– Sao vậy Chi Chi? 
Kiều Chi khẽ mím môi lắc đầu: – Dạ, cháu không sao đâu bác Lý, không cần phải tới xưởng đâu ạ, vừa nãy chị ấy cũng bảo chú Dương đang rất bận. 
– Bận cái chi thì cũng phải dẫn vợ đi tham quan chứ, vả lại lúc con đi mẹ đã điện lên xưởng hỏi, công nhân báo Chung Dương đã xong xuôi công chuyện, hơn nữa mẹ không đồng ý cái cách cô gái đấy coi thường con, cứ cho không biết con là ai thì cũng phải lịch sự đàng hoàng nhã nhặn. 
Mận kịch liệt gật gù: – Bà nói rất đúng ạ, cái cô mắt xanh môi đỏ chót đó rõ ràng coi thường mợ Chi, coi thường tất thay người làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573165/chuong-17.html