– Chung Dương, hoàn thành thủ tục lương bổng cho cô Thanh Nhã đây có thời gian nghỉ ngơi. 
– Bác… bác Lý, cháu thực sự còn đảm đương được công việc, cháu không muốn nghỉ việc đâu mong bác hãy suy xét lại. 
– Cháu cứ về dành thời gian nghỉ ngơi, khi nào khỏe trở lại làm việc cũng không muộn, cái này là bác nghĩ cho cháu đấy chứ. 
Thái độ của bà Lý vô cùng thẳng thừng kiên quyết, Thanh Nhã phút chốc như bế tắc, chị ta rơi nước mắt ăn vạ mít ướt mà quay qua nhìn Chung Dương nài nỉ tới đáng thương, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào hẳn. 
– Anh… Dương, anh xin bác giúp em với ạ, công việc này em thực sự không thể nghỉ, nhà em còn cần tiền của em để trang trải cuộc sống. 
Chung Dương dừng bút ngồi ngơ ra nhìn mẹ, Chung Dương không hiểu vì sao đột nhiên mẹ lại tham gia vào vấn đề nhân viên, còn kiên định đuổi Thanh Nhã ra khỏi xưởng, mà xưa giờ anh biết mẹ làm việc đều sẽ có nguyên do, chắc hẳn mẹ và Thanh Nhã đã có hiềm khích, nhưng mà ngẫm nghĩ cũng lạ, vốn dĩ đây là lần đầu tiên mẹ và Thanh Nhã gặp nhau sao lại có xích mích được chứ? Anh đang định lên tiếng thì mẹ anh đã nói trước, bà cười bảo, ý tứ rất rõ ràng chỉ giúp khi chị ta khó khăn còn tuyệt nhiên chuyện ở lại xưởng là không thể. 
– Cháu có khó khăn gì thì cứ nói, bác sẽ giúp thêm! 
– Cháu… 
Thanh Nhã uất ức đến nghẹn họng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573163/chuong-18.html