– Vâng, cậu Dương cái gì cũng hơn, mà cậu cũng hơn anh Tuấn những 7 tuổi luôn. 
– Linh Tinh! Ai bảo cậu hơn Tuấn 7 tuổi hử? 
– Không phải ạ? Bà chủ bảo cậu Dương năm nay đã 30 ngồi bánh trưng rồi, anh Tuấn mới 23 thôi còn trẻ măng à, còn nhắc anh Tuấn lo tranh thủ cưới vợ sớm chứ đừng để giống như cậu Dương. 
Chung Dương lập tức cứng họng, đứng im nghe Mận nhắc đến tuổi tác mà gương mặt dần trở nên xám xịt nhăn nhó, anh nhíu mày tỏ ý không hài lòng, dăm ba cái tuổi ch.ế.t tiệt này, 30 thì sao? 30 chứng tỏ Chung Dương anh dày dặn kinh nghiệm, am hiểu về cuộc sống, hơn nữa anh cũng trưởng thành hơn như thế có gì không tốt? Mắt thấy Chung Dương im lặng Mận khẽ liếc sang, dè dặt hỏi. 
– Cậu Dương, cậu giận ạ? 
– Không có, cậu chủ của em không phải là người nhỏ nhen, mấy chuyện nhỏ nhặt đấy cậu giận cái gì chứ? 
Mận mím môi gật gù, xong lại nhẻo miệng cười hì hì, tinh ranh bảo tiếp: – Dạ phải! Dầu gì mợ Chi gọi cậu Dương cũng một tiếng “chú” còn xưng với anh Tuấn thì là “anh” chứng tỏ cậu Dương lớn tuổi thật, nhưng mà như vậy cũng không có sai cậu nhỉ? 
Câu nói chí mạng như mũi dao đâm thẳng vào lồng ngực Chung Dương, cảm giác trái tim râm râm đau nhói, Chung Dương nhướng mày gương mặt sa sầm. 
– Mận, cậu biết cậu già, em không cần câu trước câu sau cứ nhấn mạnh điều đó hiểu chưa? 
Câu nói của Chung Dương vừa dứt, từ đằng xa Kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573162/chuong-19.html