Nói đến đấy đột nhiên Chung Dương ngưng lại, anh khẽ liếm đôi môi khô khốc, dáng vẻ bứt rứt kìm nén, khuôn mặt đỏ bừng trông vô cùng đáng thương, Kiều Chi vẫn đứng im tại chỗ, giương đôi mắt to tròn nhìn anh chằm chằm như đang đợi anh nói tiếp đoạn sau! Chung Dương khổ sở bật cười thành tiếng, nặng nề thở hắt một hơi, giọng nói trầm xuống đáp.
– Nhưng em đừng làm như vậy nữa, hành động này của em rất dễ lấy mạng người đấy hiểu không? Kiều Chi, tôi kìm nén rất khổ.
Kiều Chi đột nhiên cười, lại nhớ tới phản ứng sinh lý ngày hôm qua của anh. Kiều Chi có chút tò mò bước đến chủ động ngồi lên đùi Chung Dương, thực ra cũng muốn kiểm nghiệm xem rốt cuộc có giống như Mận đã nói không? Mà hành động bạo dạn này của Kiều Chi phút chốc khiến Chung Dương chết sững hai mắt mở to sắc mặt ngỡ ngàng! Yết hầu lên xuống nhanh chóng. Chung Dương không dám nhúc nhích mặc cho Kiều Chi một tay ôm cổ mình, còn tay kia tinh nghịch rong chơi di chuyển trên vòm ngực rắn chắc, cô cười càng tươi nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu hỏi.
– Chú Dương, có phải em làm như vậy khiến chú khó chịu bứt rứt lắm đúng không?
Chung Dương thật sự kìm nén hết nổi, thân xác anh như muốn nổ tung khi nghe Kiều Chi bỗng dưng đổi cách xưng hô, đối với anh Kiều Chi hôm nay quá đỗi quyến rũ mê người, ở cô có một loại ma thuật khiến anh đắm chìm không lối thoát! Sau một lúc lâu chất giọng Chung Dương trở nên khản đục, anh khẽ gọi!
– Chi Chi… em…
Bàn tay mềm mại như rắn chậm rãi di chuyển lên bờ môi mỏng của Chung Dương. Động tác vô cùng nhẹ nhàng vân vê, cô hỏi:
– Chú nói xem, chú có thích em thế này không?
Chung Dương cũng không hề che giấu cảm xúc lúc này, anh thẳng thắn gật đầu: – Thích!
Nghe được câu hồi đáp nét mặt Kiều Chi cũng nhanh chóng trở về bình thường, cô buông tay đứng dậy rời khỏi đùi anh xị mặt:
– Chú Dương có phải bất kỳ người phụ nữ nào khi ăn bận quyến rũ làm vậy chú cũng thích ạ?
Chung Dương một lần nữa ngơ ngác, rõ ràng vừa rồi thái độ của cô rất mê hoặc sao mới đây đã khác thế? Còn hỏi anh một câu quá lạ. Tạm thời Chung Dương cũng không biết phải đáp trả như nào mới cho đúng, Kiều Chi thấy anh lặng thinh, liền phồng má khoanh tay miệng lầm bầm.
– Như vậy là những gì Mận nói đều đúng!
– Mận? Con bé nói gì với em?
– Đàn ông rất dễ thay lòng, với lại ai cũng dễ dàng.
Chung Dương nghe xong vỗ trán, thở dài đến dở khóc dở cười nhìn cô hỏi lại: – Chi Chi à, em nghĩ tôi như vậy hửm?
– Không phải ạ?
Chung Dương kiên định lắc đầu: – Không phải!
– Chú nói xạo, vừa rồi chú còn bảo thích.
Khóe môi Chung Dương mấp máy cười, anh duỗi tay động tác rất nhanh liền kéo Kiều Chi đến ngồi lên trên đùi mình hệt như lúc đầu cô đã từng làm, nhưng khác với vừa rồi Chung Dương ngược lại rất tự nhiên thong thả vòng tay ôm chặt eo cô, Kiều Chi giật bắn người miệng lưỡi lắp bắp.
– Chú… chú Dương buông cháu ra đi!
– Chi Chi, vừa nãy em đâu có gọi như vậy, em gọi rất khác, tôi muốn nghe lại lần nữa.
Gò má Kiều Chi đột ngột phiếm hồng, cô mím chặt môi không đáp, nghĩ lại khi nãy cũng chẳng biết ai dựa cô mà có thể bạo dạn đến như vậy? Dám to gan thử nghiệm. Thấy Kiều Chi vẫn im lặng động tác nơi tay của Chung Dương càng gia tăng thêm sức mạnh kéo Kiều Chi lại gần hơn, Kiều Chi cũng không kịp phản ứng khiến cơ thể càng sát rạt, chóp mũi của cô cũng vì thế vô tình chạm vào chóp mũi anh một cách rất thân mật! Chung Dương dường như hài lòng nụ cười càng tươi, anh dịu dàng dùng chóp mũi của mình cọ qua cọ lại, thanh âm từ cổ họng thốt lên, lời nói nhẹ nhàng dụ dỗ lọt vào tai cô.
– Ngoan một chút, gọi lại thử một lần cho tôi nghe.
Ở cự ly này Kiều Chi dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Chung Dương đang nóng lên hừng hực, xen lẫn hơi thở nam tính bao trùm nó khiến Kiều Chi càng thêm xấu hổ, Kiều Chi né tránh muốn động đậy nhưng hoàn toàn không thể, bởi vòng tay rắn rỏi kia như gọng kìm siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn non mềm của cô. Kiều Chi hết cách đành xuống nước mở miệng nhi nhí giọng ngập ngừng bảo.
– Buông… buông em ra có được không?
– Nói thêm lần nữa đi!
Kiều Chi nhăn mặt thật hết cách với anh, nhưng rồi cũng nghe theo, cô thầm hít thở sâu, chậm chạp nói: – Chú… chú có thể nào buông em…ưm…
Kiều Chi còn chưa kịp nói kết câu, đôi môi hồng hào căng mọng đã bị Chung Dương thong thả độc chiếm hôn lấy, bờ bôi nóng rực cứ thế áp vào môi cô, 18 năm đây là lần đầu tiên Kiều Chi bị đàn ông hôn nên cảm giác có chút không tự nhiên, cô đặt tay lên ngực Chung Dương muốn đẩy anh ra, từ cổ họng cũng bật ra tiếng ngâm nga như mèo kêu.
– Ưm… chú…
Khi Kiều Chi mở miệng Chung Dương được đà càng tiến sâu hơn, anh tham lam hút hết dư vị ngọt ngào, Kiều Chi cảm nhận cánh môi hơi đau rát, hơi thở cũng bắt đầu khó khăn cô ra sức không ngừng muốn đấy anh ra, nhưng Kiều Chi càng chống cự Chung Dương lại càng mạnh mẽ giữ chặt lấy, giống như anh không muốn rời khỏi đôi môi mềm mại này. Sau một hồi cố gắng thoát không thành Kiều Chi cũng thôi. Cô dần mặc kệ để Chung Dương càn quấy trên cánh môi.
Đôi môi của Kiều Chi khiến Chung Dương đắm chìm, anh không ngờ hôn một người lại thích đến vậy. Hôn mút một lúc Chung Dương cũng luyến tiếc buông ra, anh cười chất giọng trầm thấp.
– Chi Chi!
Kiều Chi ra sức hít thở cũng không có nghe thấy anh nói cái gì? Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Chi làm Chung Dương bật cười, anh cưng chiều cúi đầu thơm nhẹ vào má cô ôn hòa đáp.
– Đàn ông không phải ai cũng dễ dãi, tôi nói thích vì thực sự tôi có cảm giác! Tôi chỉ làm như vậy với một mình em, Kiều Chi, tôi thích em!
Kiều Chi lập tức trở nên ngây ngốc tròn xoe hai mắt nhìn chằm chằm lại nghe Chung Dương chầm chậm điềm đạm nhắc: – Chi Chi! Tôi thích em.
Câu nói vừa dứt cũng là lúc anh hôn cô thêm lần nữa nhưng so với lần trước thì dường như nụ hôn hiện tại dịu dàng hơn hẳn, mà Kiều Chi cũng chả hiểu tại sao không còn chống cự nữa, hai tay xụi lơ không có sức lực đặt lên trên ngực anh. Ban đầu Kiều Chi còn bài xích miễn cưỡng, mà càng về sau cách hôn của anh càng ôn nhu như đang dẫn dắt Kiều Chi đi theo, khiến Kiều Chi cũng dần dần thả lỏng phối hợp đáp lại, vì bản thân không có kinh nghiệm nên Kiều Chi hôn rất vụng về.
Đây là cảm giác được nam chính hôn giống như trên những bộ phim truyền hình mà Kiều Chi vẫn xem ư? Đúng là có một chút thú vị!
Đầu óc Kiều Chi thoáng mất tập trung! Hóa ra được người đàn ông này hôn Kiều Chi cũng không có cảm giác ghét bỏ lắm, ngược lại cứ lâng lâng, khó diễn tả thành lời.
Chung Dương không còn kiểm soát được hành động bản thân, bàn tay hư hỏng chậm rãi di chuyển xuống đùi Kiều Chi mơn trớn vuốt ve. Dưới lồng bàn tay thô ráp là làn da vô cùng mềm mại, phút chốc khiến máu nóng trong người anh trỗi dậy, anh gia tăng thêm lực hôn bàn tay cũng muốn chui sâu vô lớp váy của Kiều Chi.
Dường như nhận ra điều bất thường, Kiều Chi liền né đi môi anh vội vã ngăn chặn, cô thở hổn hển: – Chú… Dương, em vẫn còn đang đi học.
Chung Dương cười khổ, đành ngậm ngùi nhịn xuống gật đầu, cơ mà anh cũng rất mặt dày bình thản đáp:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]