Chương trước
Chương sau
– Được, chỉ sờ không làm.

– Hả?

Mặt Kiều Chi đã đỏ nay còn đỏ hơn, cô ngờ nghệch há hốc mồm nheo mày nhìn anh nói không nên lời. Người đàn ông đứng đắn nhã nhặn lãnh đạm mà cô từng biết đây ư? Sao anh có thể bình thản đến mức buông ra những câu hư hỏng như vậy?

Thấy Kiều Chi nhăn mặt Chung Dương chỉ biết cười cười. Nhưng phải công nhận hơn 30 năm anh mới có hành động thân mật chạm vào phụ nữ đột nhiên bản thân cũng trở nên tham lam, vả lại ngồi ở trong lòng mình là một cô gái xinh đẹp, thân hình mềm mại thử hỏi có người đàn ông nào không dáy lên ham muốn? Hơn nữa người con gái này anh đặc biệt có tình cảm.

Chung Dương lại không muốn buông Kiều Chi ra dễ dàng, anh lên tiếng chọc ghẹo.

– Tôi cam đoan chỉ sờ em, hứa không làm!

Kiều Chi vội vàng đưa tay bịt miệng anh, thẹn thùng trách: – Chú… hư hỏng.

Trong đôi mắt Chung Dương ngập tràn là sự cưng chiều xen lẫn yêu thương, anh kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô xuống bỏ vào miệng khẽ cắn hỏi.

– Hư hỏng chỗ nào?

Kiều Chi không rút tay về mặc kệ cho Chung Dương đang mơn trớn nghịch ngợm cô nghiêm giọng đáp: – Chú ăn nói bậy bạ, lúc đầu chú là người rất đứng đắn lịch thiệp.

Chung Dương cười: – Đứng đắn, lịch thiệp toàn bộ là tôi giả vờ đấy, hư hỏng xấu xa mới thật sự là tôi, Kiều Chi à, em bị tôi lừa rồi! Huống hồ có vợ xinh đẹp như vậy, em nói xem tôi đứng đắn nổi không?

Kiều Chi căng mắt lườm anh! Chung Dương ngược lại cười vô cùng sảng khoái.

Thật ra để mà nói thì có lẽ tình cảm giữa cô và Chung Dương tiến triển khá nhanh thật, nhưng cũng rất tốt là hai người đều vừa ý không xảy ra xích mích, điều khiến Kiều Chi bữa giờ căng thẳng lo lắng là sợ Chung Dương ghét bỏ, cơ mà may mắn sao anh không như vậy, nếu vừa rồi Kiều Chi không nghe lầm thì hình như anh đã thổ lộ với cô, tự dưng nhớ đến lại làm lồng ngực Kiều Chi rục rịch, xao xuyến. Nơi khóe môi cũng mim mím cười nhẹ, mà vừa hay cảnh đó lọt vào mắt Chung Dương, anh hỏi.

– Chi Chi, em cười gì vậy?

Kiều Chi giật mình rút tay về, thu lại nụ cười mỉm lắc đầu chối: – Em không có cười mà.

– Có! Vừa rồi em có cười, nói xem em cười cái gì?

Kiều Chi kiên định không đáp, cô liền khéo léo lảng tránh sang chuyện khác thỉnh cầu: – Chú Dương có thể buông em ra được không?

Chung Dương càng siết chặt tay: – Không buông!

– Nhưng mà em muốn đi ngủ!

Chung Dương liếc mắt nhìn đồng hồ sau đó liền nhìn Kiều Chi, nét mặt vô cùng ranh mãnh đưa tay chỉ chỉ vào môi, hành động của anh rất rõ ý bảo cô phải hôn mình. Kiều Chi ngồi đần ra, ít phút sau thì hỏi.

– Vừa rồi vẫn chưa đủ ạ.

Chung Dương lắc đầu thay cho lời đáp, mà nhìn anh dường như cũng không phải đang đùa nếu cô không làm không khéo cả đêm sẽ ngồi trên đùi anh mất thôi. Kiều Chi chậm rãi nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói tiếp.

– Chỉ cần em hôn xong, chú hứa phải thả em xuống.

Chung Dương nén cười, lạnh lùng hỏi: – Chi Chi, nhìn mặt chồng em không đáng tin tưởng hử?

Kiều Chi cắn môi lắc đầu: – Không đáng tin ạ.

Chung Dương nghe xong suýt nữa thì té ghế, nhưng anh không giận ngược lại rất vui vẻ, anh luồn tay thọc léc khiến cơ thể Kiều Chi run lên bật cười khanh khách mở miệng tránh né đầu hàng.

– Chú à, em sai rồi!

– Còn dám nói không tin tưởng hửm?

– Em tin! Em tin mà, chú dừng tay đi, em nhột quá.

Kiều Chi cười tới mức gương mặt đỏ bừng, đôi gò má hồng lên! Nghe cô nài nỉ Chung Dương mới tạm chịu ngừng tay thay động tác ôm chặt eo Kiều Chi, ngẩng mặt.

– Lần sâu còn thế nhất định sẽ phạt em!

Kiều Chi thở phào, miệng vẫn còn cười gật gật đầu:
– Dạ vâng! Bây giờ chú ngồi im đi.

Dứt lời Kiều Chi liền áp hai tay lên khuôn mặt điển trai của anh, có hơi chần chừ nhưng ngay sau đó Chi Chi cúi đầu chủ động mà hôn lên cánh môi anh, khóe môi Chung Dương mấp máy mỉm cười ngồi yên hưởng thụ sự mềm mại ngọt ngào.
Mà Kiều Chi cũng biết như thế nào mới đủ với Chung Dương nên cứ mãi để im như vậy. Một lúc sau Chung Dương dần trở nên tham lam bản thân không muốn chỉ có bấy nhiêu, quá ít, anh đảo ngược hóa bị động thành chủ mạnh mẽ hôn sâu. Kiều Chi mở mắt thoáng giật mình, muốn đẩy anh ra cơ mà rất nhanh đã bị Chung Dương thành thục chế ngự, cô thầm bất mãn thở dài!

Đúng là không nên tin lời đàn ông, làm gì có chuyện anh chỉ hôn có một cái? Anh quấn muốn nát bờ môi cô rồi.

Kiều Chi khe khẽ rên vài cái, lúc Chung Dương muốn đi sâu hơn, bỗng dưng cánh cửa phòng ngủ bị người khác đẩy ra.

– Mợ Chi ơi, em đem… aaa…

Mận trợn tròn hai mắt hốt hoảng la lên ngay lập tức quay người tránh đi, có người phát hiện làm Kiều Chi xấu hổ vô cùng, vội vàng đẩy mạnh Chung Dương ra, mà không hiểu cô lấy sức lực ở đâu rất nhanh gọn đứng bật dậy lắp bắp.

– Mận… Mận à, em vào có chuyện gì thế?

Mận nhẻo miệng tủm tỉm cười: – Em vào đưa sữa cho Mợ, bà chủ biểu em đem lên, mà… cậu Dương và mợ Chi đang hôn nhau ạ?

Kiều Chi nghe xong mà thẹn đến nghẹn nói không ra câu, đôi môi mím chặt quay qua lườm Chung Dương, cũng tại anh hết mới để Mận bắt gặp!
Chung Dương ngược lại rất thong thả bình thản, anh điềm đạm lên tiếng giải vây, đánh tan bầu không khí ngượng ngập cho Kiều Chi, quả nhiên từ khi có vợ da mặt liền day ra mấy phân.

– Để sữa đấy đi, lát Mợ Chi uống.

– Dạ!

Mận không quay người, rón rén đi lùi nhẹ nhàng đặt cốc sữa xuống bàn xong xuôi liền cười hì hì tinh ranh đáp.

– Cậu mợ hôn nhau tiếp đi ạ!

Nói xong Mặn co cẳng chạy nhanh ra ngoài còn chốt cửa cẩn thận. Kiều Chi ú ớ gọi.

– Mận ơi, không phải…

Chung Dương nhướng mày cao giọng trách: – Không phải? Chi Chi, em phủ nhận cái gì? Rõ ràng tôi và em đang vô cùng thắm thiết hôn nhau mà?

– Nhưng…

– Nhưng nhị cái gì hửm? Hay muốn tôi hôn thêm lần nữa thì mới nhận?

Kiều Chi xanh mặt hoảng sợ tức khắc che miệng lắc đầu ngầy ngậy. Chung Dương xoa đầu cô ôn hòa nói tiếp.

– Uống sữa rồi ngủ đi!

Mắt thấy Chung Dương định đi Kiều Chi duỗi tay kéo lại: – Chú… chú đi đâu vậy?

– Đi tắm!

Kiều Chi phồng má rút tay ngoan ngoãn bước đến cầm ly sữa đi vội đến giường, vờ vĩnh như chưa nghe thấy gì, nhìn bộ dạng đấy của Kiều Chi khiến anh chỉ biết phì cười, xong liền sải chân bước vào phòng tắm hạ nhiệt.

Anh đã hứa rồi! Trước khi Kiều Chi chưa ra trường thì tuyệt đối không đi quá giới hạn.

***

Trên tầng Mận hớt hải chạy kình kịch xuống lầu hệt như ma đuổi, ông bà Lý đang còn ngồi ở phòng khách uống trà nghe tiếng động thì ngẩng đầu trông thấy cô bé, bà Lý thở dài điềm đạm hỏi.

– Mận? Làm cái gì thế hở con? Đã mang sữa lên cho Mợ Chi uống chưa?

Mận thở hổn hển gật gật: – Dạ rồi ạ!

– Ừm, thế con cũng mau trở về phòng đi ngủ đi, thức khuya không có tốt, ông bà chuẩn bị đi luôn đây.

– Bà… bà ơi!

– Hử? Có chuyện gì thế con.

Mận hít thở sâu nhỏ giọng mách: – Cậu mợ đang hôn nhau trên phòng.

Phụttt!

Ông Lý thong thả thưởng thức chút trà, bỗng dưng nghe xong mà phun ra tung tóe, ông trố mắt nhìn vợ như không thể tin điều Mận vừa mới nói, ông vỗ ngực ho vài cái hỏi.

– Con vừa bảo cái chi? Ai hôn ai?

Mận híp mắt cười giòn giã kể chi tiết: – Dạ, cậu Dương và mợ Chi ạ, ở bàn làm việc mợ ngồi trên đùi cậu Dương, còn cậu thì ôm eo mợ rất thắm thiết hôn nhau.

Mận vừa dứt lời liền thấy ông bà Lý rấp rẻng nắm tay vội vàng đi lên tầng! Mận ngờ nghệch.

– Ơ, ông bà định đi đâu thế ạ?

– Đi rình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.