– Con ở hèn mọn kia, mày nói ai hả?
Thanh Nhã hằm hằm trợn trừng mắt muốn tiến đến hơn thua với Mận nhưng may sao kịp thời mẹ chị ta đứng ra kéo lại. Ba ta dè dặt ngó trước ngó sau xem thử có người nhà họ Lý không? Sau khi thấy chắc chắn không có ai bà ta lườm nguýt thay con gái chửi mắng.
– Mày là con cái nhà ai? Mới tí tuổi đầu lại ăn nói hỗn hào như thế hả? Mày có tin tao vả nát mồm của mày không?
Thanh Nhã bĩu môi, nhìn Mận khinh khỉnh chua ngoa đáp:- Mẹ à, nó chỉ là một con ở trong nhà anh Dương mà thôi ạ.
– Á à! Hóa ra chỉ là một con ở, kẻ ăn người ở mà dám lên mặt với mợ Nhã hả?
Mận đứng nhìn hai mẹ con Thanh Nhã múa mồm thì chỉ bật cười, hoàn toàn không thèm để tâm những lời hai người họ vừa mắng, Mận cảm thấy nực cười thay! Chưa gì Thanh Nhã đã ảo tưởng mơ mộng làm vợ cậu Dương rồi. Trong khi người được ông bà hỏi cưới đàng hoàng đang còn ngồi ở trong nhà. Mận chỉ tay lên trời chế giễu đáp.
– Chị Thanh Nhã, có phải trời nắng quá khiến đầu chị trở nên mụ mị rồi không? Tôi thấy bệnh ảo tưởng của chị nặng quá rồi đấy, chị nghĩ chị được bước chân vô nhà họ Lý sao? Chị nằm mơ đi.
Thanh Nhã nghiến răng: – Mày…
Mẹ chị ta tức khắc ngăn lại, nhếch mép cười khinh bỉ đay nghiến đáp: – Có nằm mơ hay không thì mày cứ chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-gia-vo-tre-2/2573154/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.