Cô sững người một lúc, sau đó mỉm cười.
Lạc Ninh thì thầm: “Lục Thừa Uyên, đồ đàn ông khốn kiếp, anh còn biết quay về à? Tôi nói cho anh biết, tôi không cần anh nữa đâu. Tôi muốn ly hôn, rồi tìm người khác!”
Lục Thừa Uyên không biết nên nói gì, dứt khoát cúi xuống hôn lên môi cô.
Lạc Ninh giãy giụa một chút rồi buông xuôi, hai tay cô vòng qua lưng anh, để mặc anh cuốn lấy mình.
Lục Thừa Uyên hôn cô đến mê mẩn, cho đến khi phát hiện Lạc Ninh không còn động đậy.
Lúc này anh mới lưu luyến rời khỏi cô.
Nhìn kỹ lại, thì ra cô lại ngủ tiếp rồi.
Khóe môi Lục Thừa Uyên khẽ cong, anh thì thầm: “Miệng thì nói vậy, lòng lại không phải vậy.”
Anh đắp chăn lại cho cô, đặt một nụ hôn lên trán, nhẹ nhàng đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh căn phòng.
Mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả sách trên bàn cũng được sắp xếp theo màu.
Cô bị chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, lại rất thích màu đỏ — Lục Thừa Uyên âm thầm kết luận.
Anh quay đầu nhìn Lạc Ninh đang ngủ say trong chăn, rồi mạnh dạn mở cửa phòng đi ra phòng khách.
Phòng khách cũng rất sạch sẽ, trên ghế sofa da đen có thêm vài chiếc gối ôm màu đỏ.
Trong nhà đã sắm thêm không ít đồ, nhưng món nào cũng đặt ngăn nắp, chẳng có chút bừa bộn nào.
Lục Thừa Uyên nhìn về phía phòng ngủ chính, cửa đóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080105/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.