Lạc Ninh đỏ mặt, “Xấu hổ chết mất! Trời ơi, anh ấy sẽ đến buổi tiệc tối mai thật sao?”
Diệp Tử liếc mắt nhìn Lạc Ninh, “Ban đầu anh ấy không định đi, nhưng nghe nói cậu sẽ tới, nên đổi ý đấy. Cậu có muốn cân nhắc đến anh họ mình không?”
“Anh ấy nói sẵn sàng vì cậu mà yên ổn lại, không làm công tử đào hoa nữa.”
Lạc Ninh lúc này mới thở phào, “Anh họ cậu là công tử đào hoa à, thế thì thôi khỏi!”
Diệp Tử: “Nhìn bên ngoài thì đúng là khá phong lưu, nhưng tới giờ chưa từng đưa cô gái nào về ra mắt gia đình. Theo lời anh ấy nói thì những mối tình đó chỉ là diễn trò, chẳng ai là thật lòng cả.”
Lạc Ninh bật cười: “Lời đàn ông toàn là lừa dối thôi.”
Diệp Tử cũng cười khúc khích, “Mình cũng nói với anh ấy y chang vậy.”
Lạc Ninh: “Ăn ý thật đấy, không hổ là chị em tốt, tam quan nhất trí.”
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện suốt đoạn đường, chủ yếu là những chuyện phong lưu của mấy anh họ Diệp Tử.
Đến bệnh viện, vẫn chưa đến giờ bàn giao ca.
Diệp Tử liền ở lại phòng trực cùng Lạc Ninh, đợi cô ăn sáng.
Lúc ăn cháo, Lạc Ninh đột nhiên nhớ đến nụ hôn đó.
Lạc Ninh: “Diệp Tử, đêm qua mình mơ thấy cái tên khốn đó quay lại, còn hôn mình nữa, cảm giác chân thật lắm. Cậu nói xem, có phải mình quá rẻ mạt không?”
“Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080106/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.