“Miệng lưỡi thật lanh lợi đấy.” Phó Vân Tiêu cười, “Được rồi, anh chịu thua, đúng là anh có mục đích khác.”
“Miễn bàn! Em tuyệt đối không để anh hại chị em tốt của em đâu.” Diệp Tử dứt khoát nói, “Nhưng em có thể nói cho anh biết, em đã hẹn trước với Lạc Ninh, sẽ đưa cô ấy về chơi, là bà ngoại em mời đấy.”
Khóe môi Phó Vân Tiêu nhếch lên, “Cảm ơn em, cô em họ tốt của anh, anh đã chuẩn bị một món quà cho em.”
Diệp Tử: “Dừng lại! Em đã nói là sẽ không giúp anh. Nếu anh tặng quà cho em, để Lạc Ninh biết thì cô ấy sẽ hiểu lầm em bán đứng cô ấy. Lúc đó dù em có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.”
Phó Vân Tiêu: “Vậy thì anh sẽ chuẩn bị thêm một phần quà cho cô ấy.”
Diệp Tử trợn mắt, “Tùy anh thôi, dù sao anh cũng nhiều tiền. Thôi, bọn em phải đi rồi, anh có thể lui xuống được rồi đấy.”
Phó Vân Tiêu cười: “Cung tiễn hai vị tiểu chủ, chúc hai người đêm nay mộng đẹp. Về đến nhà nhớ nhắn cho anh một tin.”
“Biết rồi.” Diệp Tử vẫy tay, quay đầu bảo tài xế lái xe.
Phó Vân Tiêu đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe em họ biến mất khỏi tầm mắt rồi mới quay vào.
Đợi Phó Vân Tiêu bước vào thang máy, Lục Thừa Uyên mới từ trong góc bước ra, khuôn mặt lạnh băng.
Anh suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080104/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.