Diệp Tử:
“Anh họ, Lạc Ninh đã có chồng rồi đó.”
Phó Vân Tiêu vừa nghe đến cái tên này liền bật cười:
“Lạc Ninh? Cô ấy chính là đồng nghiệp mà em kể, kết hôn chớp nhoáng rồi chồng biến mất suốt ba năm kia à?”
Diệp Tử gật đầu.
Phó Vân Tiêu:
“Em không nghĩ là một người đàn ông biến mất suốt ba năm sau kết hôn sẽ quay lại sao? Loại đàn ông đó, hoặc là đã chết, hoặc là ở đâu đó tái hôn và sống cuộc sống mới rồi.”
“Em nên khuyên bạn mình đừng chờ đợi nữa. Dù có đợi thêm ba mươi năm cũng chẳng thay đổi gì đâu. Tốt hơn hết là nên tìm người khác xứng đáng hơn.”
“Nhìn đi, anh xuất hiện lúc này chính là ý trời đấy.”
Diệp Tử giữ chặt tay anh họ, không cho đi:
“Anh đừng đùa. Lạc Ninh không giống những bạn gái trước đây của anh đâu. Bản chất cô ấy rất truyền thống. Ngoài người đàn ông đó, cô ấy chưa từng quen ai khác.”
Phó Vân Tiêu sững người, hơi bất ngờ:
“Ồ, anh cứ tưởng cô ấy là kiểu người giống anh. Thì ra anh nhìn lầm rồi… Cô gái xinh đẹp thế mà, thật tiếc… Anh thật sự rất thích cô ấy.”
Diệp Tử:
“Thôi đi ông anh, cái ‘thích’ của anh chẳng đáng một xu. Anh là kiểu thấy ai đẹp cũng thích. Với những cô gái khác thì em không quản, nhưng anh đừng động vào bạn thân em. Em không cho phép anh làm tổn thương cô ấy.”
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-cuoi-voi-la-canh-sat-ngam/5080103/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.