Bọn ta và Lâm Vượng cũng đâu có thân thiết lắm.
Lâm Vượng nhét con gà rừng trong tay vào tay Lâm Nhị Cẩu, “Đây là gà ta săn được trên núi hôm nay, đem cho các ngươi ăn.”
Nói xong, hắn ngại ngùng liếc nhìn Lâm Tam Nương một cái, rồi lập tức cúi đầu, vội vã chạy mất hút.
“…”
“Hắn bị làm sao vậy?” Lâm Tam Nương vô cùng khó hiểu, tại sao phải xấu hổ? Lâm Nhị Cẩu bĩu môi nhún vai, cúi đầu nhìn con gà rừng trong tay. “Ai mà biết được, ngày thường chúng ta không thân, sao hắn lại tặng gà rừng cho chúng ta ăn?”
“Kỳ lạ thật, thôi bỏ đi, mau vào nhà ăn cơm thôi, ta sắp c.h.ế.t đói rồi.”
Lâm Nhị Cẩu xách con gà rừng bước vào nhà, Trần Hoa đi ra hỏi, “Nhị Cẩu, con mua gà rừng à?”
“Không phải, nương, là Lâm Vượng cho.”
Trần Hoa nhíu mày, “Dạo này các con không ở nhà, hắn ta thường xuyên mang đồ đến tặng, đã mấy lần rồi, hôm nay sao lại tặng gà rừng cho nhà ta nữa?”
Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Lâm Tam Nương suy nghĩ một chút, đồ của người khác không thể tùy tiện nhận. “Thế này đi, ngày mai ta bắt một con gà mái lớn, thêm hai miếng lạp xưởng, gửi trả hắn, coi như đáp lễ.”
Nàng vừa bước vào chính sảnh, vừa nhìn bàn ăn đầy món ngon mà nói, “Hơn nữa, sau này đừng tùy tiện nhận đồ người ta tặng nữa. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm).”
Bữa cơm nhà càng ngày càng tốt, ngày nào cũng có cá có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-can-ba-ep-sinh-con-cho-de-de-han-ta-mang-con-ve-ngoai-phat-tai/5003951/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.