“Thứ này, dùng để làm gì?” Đặng Khuyết nhìn bản vẽ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Cả đời y chưa từng thấy qua vật này.
“Đây là đại hình phiên xa, dùng để dẫn thủy tưới đất.”
“Ta chưa từng thấy loại vật này, cô nương, đây là do muội tự nghĩ ra sao?”
Lâm Tam Nương suy nghĩ một chút, “Không phải, ta chỉ tình cờ thấy thiết kế này trên một cuốn cổ tịch, nên mới vẽ lại. Không ngờ lại có ngày có thể dùng đến.”
Nàng kích hoạt chế độ bịa chuyện.
“Xin dám hỏi là cuốn cổ tịch nào? Cuốn cổ tịch đó giờ đang ở đâu?” Đặng Khuyết vội vàng hỏi.
“Cuốn cổ tịch này là của một vị lão gia gia, ta có cơ duyên được xem qua, còn cuốn sách giờ ở đâu thì ta cũng không rõ.”
Lâm Tam Nương không muốn tiếp tục đề tài này, nói càng nhiều càng dễ bị lộ.
“Phiên xa và phún đầu này, ngươi có thể làm được không?”
“Ta sẽ thử xem, cho ta vài ngày thời gian.” Đặng Khuyết xoa xoa trán. Phiên xa này cần rất nhiều vật liệu, y cần thời gian chuẩn bị. Thêm nữa, thiết kế này độc đáo, sau khi hoàn thành còn phải thử nghiệm xem có vận hành trơn tru hay không, nên y không dám nói thời gian cụ thể.
“Đặng công, trên bản vẽ đã giới thiệu rõ ràng, mỗi bước đều có, nên làm ra hẳn không khó. Ta cho ngươi hai ngày, bằng không, ta sẽ đi tìm thợ mộc khác.”
Đặng Khuyết giật mình, sợ Lâm Tam Nương không cho y cơ hội này.
Cả đời y say mê nghề mộc, không thể dứt ra được.
Thấy những món đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-can-ba-ep-sinh-con-cho-de-de-han-ta-mang-con-ve-ngoai-phat-tai/5003950/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.