Đã như vậy, nàng cũng không thể làm mất mặt mẫu thân của mình được.
Lâm Tam Nương bước đến trước mặt Lâm Mỹ Mỹ, mỉm cười với nàng ta, rồi giơ tay tát cho một bạt tai.
“Chát!”
“Cho ngươi cái tật nhiều lời!”
“Chát!”
Lại thêm một cái nữa, “Cho ngươi cái tật lắm mồm! Hổ không ra oai, ngươi lại tưởng ta là mèo bệnh sao!”
Nàng đã hiểu ra. Nàng mấy lần không thèm chấp Lâm Mỹ Mỹ, nhưng Lâm Mỹ Mỹ lại lần lượt làm tới, muốn gây sự với nàng.
Nhẫn không thể nhẫn nữa, không cần phải nhẫn.
Lâm Mỹ Mỹ bị đ.á.n.h đến mức đần ra.
Nàng ta không ngờ rằng, Lâm Tam Nương lại dám đ.á.n.h mình ngay trước mặt cả thôn.
“Ngươi, ngươi dám đ.á.n.h ta?”
“Chát!”
Lại thêm một cái tát nữa, Lâm Tam Nương cười lạnh.
“Đánh chính là cái đồ ngu nhà ngươi, cả ngày rảnh rỗi, đi khắp nơi tung tin đồn về ta. Ai nói với ngươi ta muốn chiêu tế?”
Cho dù có chiêu tế, cũng không tới lượt nàng ta đi rêu rao.
Huống hồ, Lâm Tam Nương cũng chưa hề có ý định tái hôn.
Nghĩ đến đây càng thêm tức giận, không có việc gì làm thì cứ đi c.h.ế.t đi, gây sự với nàng làm gì.
“Chát!”
Cái tát thứ tư hạ xuống, Lâm Mỹ Mỹ lập tức trở nên thê thảm, tóc tai rối bù, mặt sưng vù, khóe miệng thậm chí còn rỉ ra tơ máu.
Mãi một lúc sau nàng ta mới oa oa khóc lóc tố cáo với thôn trưởng.
Gà Mái Leo Núi
“Oa hu hu hu! Thôn trưởng, nàng, nàng đ.á.n.h ta!”
Lâm Trung Hậu dĩ nhiên nhìn thấy cảnh này, nhưng trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-can-ba-ep-sinh-con-cho-de-de-han-ta-mang-con-ve-ngoai-phat-tai/5003952/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.