“Tiếu Đồng, sao con lại đứng ở chỗ này?”
Ngay lúc Văn Mân và Văn mẹ đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, giọng nói của ba Văn đột nhiên truyền tới.
Văn Mân lập tức ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Tiếu Đồng đứng ngay cửa chính, lại quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, cũng không biết haingười họ đã đứng đó tự bao giờ, nghe được bao nhiêu trong số những lờihai mẹ con vừa nói.
“Ba, ba mới đi chơi cờ về sao.”
Tiếu Đồng biết thời gian này ba Văn thường đến trung tâm sinh hoạt củatiểu khu chơi cờ hoặc nói chuyện phiếm với mấy người bạn già nhàn rỗi.
“Đúng vậy, hôm nay vận khí của ba cực kỳ tốt, quả thật có thể dùng từ“đại sát tứ phương” để hình dung, ha ha ha.” Ba Văn không hề để ý thấykhông khí khác thường ở phòng khách, vừa xoay người đổi giày vừa hớn hởkhoe khoang thành tích chiến đấu của mình.
“Được rồi, đại khái cũng chỉ có vậy thôi, xem ông thật cao hứng chưa kìa.”
Văn mẹ đứng dậy, đầu tiên hướng về phía ba Văn trêu chọc một câu, sau đó nhìn sang Tiếu Đồng nháy nháy mắt, ý bảo anh đưa Văn Mân về phòng rồitừ từ tâm sự.
Theo quan điểm của bà, chuyện này chủ yếu là do lỗi của con gái mình, là do Văn Mân suy nghĩ lung tung, chuyện gì cũng không có lý do, chỉ vìmột giấc mơ mà không tin tưởng vào ai cả. Tiếu Đồng dù sao cũng là chồng con bé, có một số việc bà không biết nhưng con rể nhất định hiểu rõ,tạo điều kiện cho hai đứa nhỏ có không gian riêng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527568/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.