“Không có, TiếuĐồng, anh không sai, là em đã không mở rộng lòng mình với anh. Mẹ nóirất đúng, tất cả đều là do em tự suy diễn, không thể đỏ lỗi cho bất kỳai được.”
Văn Mân không muốn Tiếu Đồng ôm hết trách nhiệm vào mình. Cô biết rõ hơn ai khác, tâm trạng của cô như bây giờ là do đâu.
“Những lời em và mẹ đã nói lúc nãy anh cũng nghe được rồi, chúng ta đừng ở đây so đo, rối rắm vấn đề ai đúng ai sai nữa.Anh chỉ muốn hỏi em một câu,em đồng ý đem những lo lắng trong lòng mình nói thật cho anh biết không? Ngay cả khi đó chỉ là cơn ác mộng, không phải là chuyện có thật.”
Tiếu Đồng đem tay mình bao chặt lấy đôi bàn tay của Văn Mân, ngọn cái nhẹnhàng vuốt ve lòng bàn tay để giúp cô ổn định lại cảm xúc của mình.
“Tiếu Đồng, có lẽ anh cảm thấy không thể tưởng tương được, cũng có lẽ anh sẽcảm thấy là em lo nghĩ lung tung, nhưng em nghĩ mãi, cảm thẫy vẫn nênnói cho anh biết.” Cô hít vào một hơi thật sâu, chờ mình điều chỉnh cảmxúc thật tốt mới tiếp tục nói chuyện.
“Những điều em vừa nói với mẹ đều là sự thật, giấc mơ kia cũng rất chân thật, chân thật đếnmức em có cảm giác giống như mình đã trải qua.”
Văn Mân vùiđầu trong ngực Tiếu Đồng, ngón tay bất giác chà xát cúc áo sơ mi trướcngực anh, đem những chuyện mình đã trải qua ở kiếp trước chậm rãi kể ra, chỉ là bỏ qua một vài chi tiết vụn vặt không cần thiết phải nói rõ,nhấn mạnh việc cô lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527569/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.