Khương Bạch San giống nhưu một cái đuôi cứ theo sau lưng Văn Mân, nhìn cô nấu hồng trà, đổisữa tươi một loạt động tác lưu loát thành thục, trong lòng có cảm giáchâm mộ lẫn ghen tị.
Thật không ngờ, một người đàn ông không hiểu phong tình như giáo sư Tiếu lại cưới được một người vợ chu đáo, giỏi dang như vậy.
“Văn Mân, giáo sư Tiếu thật sự có phúc, có người vọ có thể lên đượcphòng khách xuống được phòng bếp, ha ha, so với Thiên Húc nhà chúng tôiđúng là tốt hơn nhiều. Tôi là người rất vụng về không biết nấu ăn, bìnhthường Thiên Húc đều ăn cơm ở đơn vị, thỉnh thoảng mới có kỳ nghỉ ở nhànghỉ ngơi, lại phải tự tay xuống bếp, một chút phúc lợi của người chồngcũng chưa được hưởng.”
Khương Bạch San nãy giờ vẫn ngồi dựa vào ghế sa lon, cầm ly trà sữa VănMân vừa đưa cho, cái miệng nhỏ nhắn uống một ngụm, vừa hưởng thụ hươngvị tình khiết và thơm ngon của trà sữa vừa tự hổ thẹn thú nhận.
Nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt này chỉ vì một ly trà sữa bé nhỏ mà cóthể lộ ra vẻ mặt hạnh phúc vô cùng hưởng thụ, Văn Mân không khỏi bậtcười.
“Là tôi phải hâm mộ cô có phúc khí mới phải, có một người chồng tốt nhưvậy. Cô cũng thừa biết, muốn Tiếu Đồng nấu cơm nha, tôi thật không dámmơ tưởng rồi, chỉ mong lúc tôi nấu cơm anh ấy đừng tới quấy rối là mayrồi.”
“Quấy rối!?” Nghe thấy từ thật không thích hợp dùng để hình dung hìnhtượng của Tiếu Đồng, Khương Bạch San lập tức nổi hứng thú, thái độ nãygiờ cũng thay đổi, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527521/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.