Văn Mân không mở miệng hỏi thêm gì, chỉ là nhấc bình trà vẫn đặt ở khay trà lên, rót vào cái chén trước mặt mình thêm một ít trà sữa, sau đó cầm chén trà này lên đặt vào tay cô ấy. Cô hy vọng sự ấm áp của ly trà sữa có thể giúp cô ấy có thêm dũng khí tiếp tục nói chuyện.
“Văn Mân, trước đó giáo sư Tiếu đã xác nhận thân phận của người bị hại, đem ảnh của người đó đưa cho Phó Thiên Húc, lúc ấy tôi nhìn tấm ảnh cũng không có cảm giác gì, bởi vì người trên ảnh tuy rằng xinh đẹp nhưng trang điểm khá cầu kỳ, ít nhiều cũng mất đi một chút cảm giác chân thực. Hơn nữa, sau khi biết được cô ấy làm người mẫu, chị cũng biết, cái nghề này vốn dĩ khiến cho người ta không tự chủ sinh ra một vài ý tưởng không đứng đắn, mà cô ấy lại chết thảm như vậy, cái ý tưởng này lại càng phát triển mãnh liệt.”
Nghe lời miêu tả của Khương Bạch San, Văn Mân cũng chỉ hơi nhướng mày một chút, không phát biểu ý kiến gì. Bởi vì cô biết, cái loại tư tưởng này không riêng gì Khương Bạch San mà rất nhiều người cũng có.
Cũng giống như cô ở kiếp trước, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp của riêng mình, sau đó lại nhanh chóng có được thành tựu, hơn nữa bề ngoài cũng khá xinh đẹp, lúc cô tham gia vào thương giới, nơi nơi đều đồn đãi cô dùng sắc đẹp để lấy được tiền tài.
Kỳ thật lúc mới bắt đầu kinh doanh, cô cũng không từ bất cứ thủ đoạn nào, toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527522/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.